Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 88. Đi chụp ảnh gia đình 1

"Được" Triệu Vệ Quốc không phản đối gật đầu đáp ứng.
Anh thật sự nhớ không rõ hình dáng của vợ trước của mình nên đối với đề nghị của Hứa Đào hoàn toàn tán thành, ký ức không thể lưu giữ hình dáng của ai đó nhưng máy ảnh thì có thể.
"Anh sắp xếp ngày nào đó tan tầm sớm chút, chúng ta mang Tiểu Nam đi chụp ảnh, thuận tiện gửi về quê một tấm" Bà Triệu rất thương Tiểu Nam, xa cách lâu như vậy chắc cũng đang nhớ Tiểu Nam lắm..
"Được"
Sau khi cùng Hứa Đào thương lượng xong thì khoảng hai ngày sau Triệu Vệ Quốc tan tầm sớm, một nhà ba người ăn mặc chỉnh tề dẫn theo Tiểu Nam đi tiệm chụp ảnh.
Đối với việc chụp ảnh Triệu Vệ Quốc hết sức nghiêm túc nên anh cố ý mặc quân trang.
Từ sau khi xuất ngũ anh đã cất đi bộ quân trang không có thường xuyên mặc, anh luôn tưởng nhớ lại thời khắc mặc quân trang rồi lại có chút luyến tiếc, về sau anh không thể giống như trước kia mỗi năm nhận được quân trang từ phía trên phát xuống.
Bởi vì đây có thể là lần cuối anh mặc quân trang thế này nên có chút luyến tiếc, ngày thường cất quân trang gọn gàng một nơi, nếu hôm nay không phải đi chụp ảnh thì chắc anh sẽ không mặc.
"Này, anh xuyên quân trang thật soái!!!!" Hứa Đào kinh ngạc nhìn Triệu Vệ Quốc.
Đây là lần đầu tiên cô thấy Triệu Vệ Quốc mặc quân trang, tuy biết là anh lớn lên đẹp trai đó, nếu không thì nữ nhân cách vách kia mới nhìn thấy anh liền nhất kiến chung tình, còn khiến cô cứ như vậy dễ dàng tiếp nhận thân phận là vợ anh.
Lúc trước cô chỉ biết Triệu Vệ Quốc lớn lên vẻ mặt chính trực nhìn không tồi nhưng lúc này đây cô cảm nhận được được vẻ đẹp trai thật sự của người đàn ông này.
Anh mặc quân trang thật sự toát lên phong thái quân nhân mà, hoàn toàn khác với lúc bình thường, đúng là trời sinh anh là quân nhân, haizz đáng tiếc!
"Ba đẹp, Tiểu Nam cũng muốn" Tiểu Nam mặc bộ quần áo Hứa Đào mới mua cho, nhìn giống như bộ tây trang nhỏ thập nhìn rất đáng yêu.
Tiểu gia hỏa thích quần áo trên người, mặc xong còn chạy ra sân khoe làm cho tiểu đồng bọn khen mới chịu tung tăng trở lại nhà.
Cao hứng trở về nhà lại thấy Triệu Vệ Quốc bận một thân quân trang, tức khắc thấy quần áo trên người mình không đẹp bằng
"Mẹ!" Tiểu Nam sốt ruột chu mỏ nhỏ nhìn Hứa Đào
Tiểu gia hỏa cảm thấy mẹ đặc biệt lợi hại, muốn cái gì mẹ đều có thể cho, đều thỏa mãn bé.
"Tiểu Nam đừng có làm mẹ khó xử" Hứa Đào ngồi xổm xuống cười khổ nhìn tiểu gia hỏa.
Muốn mặc quân trang giống ba hả, cô không biết đi đâu tìm bộ quân trang cho đứa nhỏ 3 tuổi, thời buổi này làm gì giống đời sau được, đâu phải muốn là có liền được.
"Ba!" Tiểu Nam quay đầu nhìn Triệu Vệ Quốc.
"Con nha, con trai sao mà thích đẹp quá vậy, bộ đồ đang mặc không phải rất đẹp sao?" Triệu Vệ Quốc nhéo mặt con trai.
"Ba đẹp...."Tiểu Nam lưu luyến nhìn bộ quân trang của Triệu Vệ Quốc, còn đưa tay nhỏ lên vuốt ve một cách nâng niu đáng yêu làm sao.
"Thích quân trang thì sau này lớn lên làm quân nhân đi, đến lúc đó mỗi ngày có thể mặc" Hứa Đào dụ dỗ tiểu gia hỏa.
"Ân, Tiểu Nam làm quân nhân" Nghe nói có thể mặc đồ giống ba mỗi ngày tiêu gia hỏa liền kiên định gật đầu.
"Đừng nói Tiểu gia hỏa này tương lai sẽ làm quân nhân thật đi?" Hứa Đào thổn thức một câu, cảm thấy chính mình nhất thời chỉ nó như vậy mà về sau thành sự thật nha.
"Đứa nhỏ mà, ba phút sau liền quên bây giờ" Triệu Vệ Quốc khẽ cười, khom lưng bế tiểu gia hỏa lên: "Đi thôi, chúng ta đi chụp ảnh".
"Yeahhh! Đi chụp ảnh, đi chụp ảnh!" Tiểu Nam ở trong ngực Triệu Vệ Quốc cao hứng nhảy loạn lên.
""Chú Triệu đẹp trai quá!" Thạch Đầu cùng đồng bọn đang chơi bên ngoài nhìn thấy Triệu Vệ Quốc mặc một thân quân trang ra tới lập tức chạy đến bên cạnh xem.
Nam hài trời sinh thường sùng bái quân nhân, đặc biệt đối với đứa nhỏ ở thời đại này thập phần sùng bái, mà thời này ý thức cùng sứ mệnh của nhân quân hết sức cao cả.
"Đúng vậy! đẹp trai" Một đám con nít trong hẻm đôi mắt lấp lánh chạy theo phía sau Triệu Vệ Quốc.
Hứa Đào nhìn bọn nhỏ vây quanh Triệu Vệ Quốc không tự chủ mà bật cười một cái.
Thật vất vả mới đi ra được con hẻm, một nhà ba người đi thẳng đến tiệm chụp ảnh, thời này phí chụp ảnh khá đắt, máy chụp ảnh là dạng cuộn phim lúc chụp phát ra ánh sáng, biểu cảm của ba người thập phần nghiêm túc, bác chụp ảnh là một ông lão cẩn thận chụp từng tấm để không lãng phí nhiều phim.
“Nhìn chỗ này, ai.. được rồi”
“Cười lên một chút, đừng quá nghiêm túc, hai người đứng gần nhau hơn”
“Tiểu bằng hữu nhìn qua ông bên này”
“Đúng rồi, đứng im như vậy nhé, chụp đây!
Bác chụp ảnh mang kính lão cầm cái camera một bên nhắc nhở, Hứa Đào cảm giác chính mình thật giống người gỗ, xong lại cười giỡn, nhắc khoảng cách đứng….
Cuối cùng cũng chụp xong ảnh, cả người Hứa Đào cảm giác cứng đờ ra mà Triệu Vệ Quốc cũng vậy nhưng tiểu gia hỏa Tiểu Nam thì hí ha hí hửng nhảy nhót.
Vài ngày sau nhận được ảnh, cầm tấm ảnh trên này cô cũng đoán trước được biểu cảm của cô và Triệu Vệ Quốc không được tự nhiên cho lắm, còn tiểu gia hỏa nhà cô thì cười nhe răng híp mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận