Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 666. -

“...” Triệu Lệ Noãn trực tiếp trừng Hứa Đào, vô cùng ngang ngược, sau đó trợn tròn mắt bắt đầu lặng lẽ rơi nước mắt.
Trái tim Hứa Đào bóp nghẹt trong chốc lát, đứa con gái trước mắt, là đứa con cô liều cả mạng sống đau đớn mấy tiếng đồng hồ sinh ra, cô yêu thương con bé, mặc dù không nghiêm túc, yêu thương giống như đối với Triệu Lệ Nam.
Không sai, bản thân Hứa Đào cũng biết rất rõ, trong hai đứa con Triệu Lệ Nam và Triệu Lệ Noãn, người lấy được sự yêu thích và tình thương của mẹ đơn thuần nhất của cô là Triệu Lệ Nam, cô chưa từng phủ nhận điểm này.
Sự xuất hiện của Triệu Lệ Noãn, coi như là bất ngờ, cũng không thuộc vào trong phạm vi kế hoạch của Hứa Đào, Hứa Đào cũng yêu thương cô bé, chỉ là tinh thần sức lực và tình yêu của con người đều có giới hạn, cũng sẽ có nhiều có ít, Triệu Lệ Nam xuất hiện lúc tình cảm của cô dao động nhất nhưng cũng tràn đầy nhất.
Song hướng chữa lanh, từ trước đến giờ không phải Hứa Đào bịa chuyện.
Mà sau khi Triệu Lệ Noãn sinh ra, tinh thần và thể lực của Hứa Đào cũng giảm bớt hơn lúc hai mươi mấy tuổi rất nhiều, đừng thấy dáng vẻ và trạng thái cô hai mươi tuổi và ba mươi tuổi cảm giác không khác mấy, nhưng chỉ có bản thân Hứa Đào biết, cô ba mươi tuổi thật sự không so được với hai mươi tuổi.
Chỉ nói chất lượng giấc ngủ cũng kém hơn gấp bốn năm lần, sự chênh lệch rất khoa trương, nhưng cũng rất chân thật.
Đây cũng là lý do vì sao, rất nhiều người đều nói, phụ nữ phải sinh con sớm, sản phụ lớn tuổi hệ số nguy hiểm không cần phải nói, tinh thần thể lực và và mức độ bình phục sau khi sinh con, thật sự không so được với phụ nữ trẻ tuổi.
Hiện tại nhìn thấy Triệu Lệ Noãn rơi nước mắt, lặng lẽ khóc nhìn cô như thế, cô cũng đau lòng, nhưng trái lại cô cũng biết, cô chỉ có thể đau lòng, cô không thể giống như trước đây nữa, bởi vì đau lòng mà lựa chọn nuông chiều tính tình của cô bé.
Sự cạnh tranh xã hội tương lai của đứa trẻ thời Triệu Lệ Noãn rất tàn khốc, từ nhỏ sống rất suông sẻ, sống rất kiêu căng, khóc có người đau lòng, ngã có người thương yêu, đối với đứa trẻ mà nói chưa chắc là chuyện tốt.
Hứa Đào hy vọng Triệu Lệ Noãn có thể tự mình đi lĩnh hội nỗi khổ và đúng sai của cuộc sống.
“Nghỉ ngơi sớm chút, em buồn ngủ rồi.” Hứa Đào quay đầu để cho tầm mắt mình chuyển khỏi người con gái nói chuyện với Triệu Vệ Quốc.
“Ừm, ngủ thôi!” Triệu Vệ Quốc gật đầu, đôi mắt cũng liếc nhìn con gái một cái.
Nếu đã dẫn Triệu Lệ Noãn không ngại đường xa đến, tuyệt đối không thể vì mềm lòng mà hủy bỏ, nếu không chuyến đi này căn bản không có chút ý nghĩa nào.
Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào đều vô cùng ăn ý lòng dạ tàn nhẫn kiên định, hai vợ chồng rửa mặt xong liền trở về phòng định tắt đèn đi ngủ.
Dù chăn và giường là Quách Sâm mang qua, cũng đều là chăn cũ, tuy là chăn cũ, nhưng cũng là chăn đệm tốt nhất trong nhà Quách Sâm có thể cung cấp, tốt nhất thung lũng Tiên Nữ bên này.
Cả nhà Quách Sâm chăn già trẻ ngủ đều là chăn cũ ước chừng đã ngủ hơn hai mươi năm rồi.
“Hu hu…” Sau khi Triệu Vệ Quốc tắt đèn, cơ thể Triệu Lệ Noãn lặng lẽ rơi nước mắt liền run rẩy một cái, sau đó dứt khoát khóc thành tiếng.
Cha mẹ không yêu thương cô bé nữa rồi!
“Ở nơi núi cao, ban đêm nhiệt độ chênh lệch lớn, ban ngày nóng như thế, lúc này lại có hơi lạnh.” Hứa Đào nằm trên giường kéo chăn và nói chuyện với Triệu Vệ Quốc.
“Đúng vậy!” Triệu Vệ Quốc phụ họa, sau khi thấy Hứa Đào nằm xong, liền đứng dậy đi ra chỗ cửa tắt đèn.
“Con muốn về nhà, con không muốn ở chỗ này.” Triệu Lệ Noãn ánh đèn mờ nhạt một lần, đồng thời vừa khóc vừa mở miệng yêu cầu, còn dùng sức dậm chân xuống đất hai cái lên án.
“Sau nửa tháng lại trở về.” Người trả lời cô bé là Triệu Vệ Quốc.
“Không muốn, con muốn về nhà, bây giờ muốn về nhà.” Triệu Lệ Noãn vô cùng cố chấp, trong bóng tối, mượn ánh trăng bên ngoài xong qua chỗ Triệu Vệ Quốc, còn không vui nhấc cái chân nhỏ đá Triệu Vệ Quốc một cái.
“Triệu Lệ Noãn.” Hứa Đào ngồi trên giờ, trong bóng đêm lúc nhìn thấy động tác và đá chân của Triệu Lệ Noãn, vẻ mặt hoàn toàn sa sầm xuống, giọng cảnh cáo nghiêm khắc.
“Làm cái gì!” Triệu Lệ Noãn cũng rất khỏe, phản bác chất vấn Hứa Đào.
“Con hung hăng càn quấy lần nữa thử xem, con không muốn ngủ thì ra ngoài, đừng ở trong phòng khóc lóc om sòm.” Thái độ Hứa Đào lạnh lùng xuống.
“Con chỉ muốn, mẹ xấu xa, cha thối…” Triệu Lệ Noãn phát điên, tính tình càng mất khống chế.
Bàn tay Hứa Đào bắt đầu rục rịch, ý muốn đánh người có chút không đè ép được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận