Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 110. Đánh tới 4

"Hả? Tiểu Chí, con cho dì tiền làm gì?"
"Dì, cho dì, dì mau cất tiền đi." Chu Hải Chí gấp đến độ giậm chân.
"Chu Hải Chí, thằng nhóc đáng chết kia." Một khắc sau Chu Vũ nắm một cây trúc, âm thanh the thé ở cửa vang lên, ngay sau đó bóng người xuất hiện ở cửa.
Chu Vũ sãi bước từ ngưỡng cửa nhảy vào trong, trực tiếp đi vào nhà họ Triệu, ánh mắt tức giận nhìn Chu Hải Chí.
"Còn không lăn tới đây cho tao?" Chu Vũ giận trợn mắt nhìn Chu Hải Chí, biểu cảm như muốn ăn thịt người.
"Chị Chu, chị đây là thế nào?" Hứa Đào nhìn Chu Vũ hỏi.
"Ai là chị của cô, cô bớt kéo quan hệ với tôi đi, tôi nói làm sao cô có lòng tốt như vậy, lại thu nhận nó qua đêm, lại cho miếng cơm ăn, thì ra là muốn lừa gạt tiền của con thỏ nhỏ chết bầm này." Chu Vũ nắm cây trúc, hướng về phía lỗ mũi mà Hứa Đào chỉ chỉ chỏ chỏ.
Nếu như không phải là còn cách xa một chút, Hứa Đào cũng hoài nghi, Chu Vũ hận không thể cầm cành trúc đâm mù mắt cô.
"Tôi không nghe rõ ý của cô lắm." Hứa Đào yên lặng nói chuyện.
"Mày là thứ ăn cây táo rào cây sung, tao kêu mày đem tiền đến cho tao mày lại không cho, lại chạy tới lén đưa cho cô ta, mày còn có biết ai mới là mẹ mày hay không? Tao mới là người khổ cực sinh ra mày, mày còn dám cắn tao." Chu Vũ tức giận mắng, phủi bàn tay bị cắn của mình một cái, tức giận đến mức đỉnh đầu cũng đang bốc khói.
Chu Vũ vừa nói chuyện, dường như còn giận vô cùng, đi tới mấy bước, cầm cành trúc vung xuống cánh tay Chu Hải Chí.
Hứa Đào nhìn không đặng, kéo Chu Hải Chí đến sau lưng mình trốn.
Cô biết, thời đại này cha mẹ cầm cành trúc quất con trẻ quá mức bình thường, tuổi thơ nguyên vẹn của trẻ con đều do hình ảnh giáo dục bằng roi, nhưng mà Hứa Đào cũng không nhìn được.
Chu Vũ này muốn ở trong nhà mình dạy dỗ cũng được, chạy đến nhà cô, ngay trước mặt cô đánh đứa trẻ, Hứa Đào thật sự không thể nhẫn nhịn.
Hơn nữa từ mấy câu nói của Chu Vũ, Hứa Đào cũng đoán được tại sao Chu Hải Chí vội vàng lén đưa tiền cho cô.
Đứa nhỏ không giấu kỹ tiền, bị Chu Vũ phát hiện?
"Cút ngay, nếu không đừng trách tôi ngay cả cô cũng đánh." Chu Vũ hướng về phía Hứa Đào hung dữ quát.
"Chu Vũ, cô phải làm rõ ràng, đây là nhà tôi, cô tới nhà tôi dạy dỗ con mình, còn đánh tôi, có phải cô quá mức lớn lối hay không?" Hứa Đào hừ lạnh, giọng cũng trở nên lạnh như băng.
"Cô nghĩ tôi muốn đến nhà cô sao? Thằng nhóc con, cút ra đây cho tao, xem hôm nay bà có đánh chết mày hay không!" Chu Vũ xem thường Hứa Đào, sau đó chỉ vào Chu Hải Chí hung dữ quát.
Chu Hải Chí sợ đến thân thể đều run rẩy, nhưng vẫn đi ra ngoài.
Hứa Đào đưa tay muốn bắt lấy Chu Hải Chí che chở cậu, nhưng tốc độ Chu Vũ nhanh hơn, kéo cậu qua.
Ba ba ba ——
Chu Vũ thật ác, quất Chu Hải Chí hoàn toàn không có chút do dự, cành trúc vung xuống, cánh tay Chu Hải Chí lập tức liền sưng đỏ lên.
"Chu Vũ, có phải cô bị bệnh hay không, đây là con trai cô, cô lại đánh nó như vậy." Hứa Đào nhìn Chu Vũ đánh ba lần, sức đánh đến cả Hứa Đào đều đau.
"Tôi sinh, đánh chết tôi cũng vui vẻ, cô quản được sao?" Chu Vũ mắng lại một câu, một tay nắm lấy cổ áo Chu Hải Chí, nói với cậu: "Đưa tiền cho tao."
"Không cho." Chu Hải Chí kiên định đáp lời Chu Vũ.
Chu Vũ cắn răng lại quơ mấy cây trúc, lần này quất trúng cái mông và chân Chu Hải Chí, mỗi một lần đánh cũng rất dùng sức.
Hứa Đào quả thực không nhìn nổi, liền đưa tay đi cản.
Chu Vũ giống như cố ý, cầm cành trúc hướng về phía cánh tay trắng nõn mảnh khảnh của Hứa Đào quơ một cái.
"A!" Hứa Đào rít lên một hơi lạnh thu tay về.
Chu Vũ hừ lạnh: "Tôi đã cảnh cáo cô mà cô cứ phải đến gần."
Sắc mặt Hứa Đào nhất thời khó coi, ánh mắt nhìn chằm chằm cánh tay mình hồi lâu.
"Đây là đang làm gì?" Âm thanh Triệu Vệ Quốc vang lên.
"Cha." Triệu Lệ Nam vẫn luôn núp ở cửa phòng khách, đứa nhỏ ngày đó bị Chu Vũ quát xong thì liền sinh ra bóng ma trong lòng với cô ta, thấy Chu Vũ tới nhà, trong tay còn cầm gậy trúc, mắng Chu Hải Chí lớn tiếng như vậy, đứa nhỏ càng không dám lên tiếng.
Cho đến khi nhìn thấy Triệu Vệ Quốc, Triệu Lệ Nam mới lập tức giống như pháo đạn nhỏ vọt tới.
Triệu Vệ Quốc đưa tay ôm con trai đang chạy đến trước mặt, sải bước đến gần, ánh mắt nhìn lướt qua Chu Vũ, cả người khí thế ác liệt, ngay sau đó ánh mắt dừng lại trên cánh tay Hứa Đào.
"Bị cô ta đánh trúng sao?" Triệu Vệ Quốc thấy cánh tay trắng như tuyết sưng của cô đỏ lên, ánh mắt trầm xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận