Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 416. Nghĩ tới 1

Công ty Đào Viên, Triệu Vệ Quốc đậu xe xong liền đi đến văn phòng.
Trong văn phòng Diệp Chấn Hoa vẫn giống như mọi ngày, sau khi anh ta nhìn thấy Triệu Vệ Quốc đi vào văn phòng liền lập tức đứng dậy, đưa tài liệu và bảng báo cáo trong tay cho anh.
“Tôi đều đã chép xong công việc ca sáng rồi.” Diệp Chấn Hoa nhìn Triệu Vệ Quốc nhận lấy bảng báo cáo, sau đó liền nói: “Đợi trễ một chút ngân hàng mở cửa, tôi lấy sổ tiết kiệm đi lấy, lấy xong sẽ giải rõ sổ sách đã lấy đi của công ty.”
“Được.” Triệu Vệ Quốc gật đầu.
Diệp Chấn Hoa nhìn thái độ lạnh nhạt của Triệu Vệ Quốc cầm bảng báo cáo ngồi vào bàn làm việc, anh ta liếm môi khô khốc, giọng điệu thăm dò mang theo ý cầu xin: “Vệ Quốc, cậu có thể cho tôi một cơ hội nữa để sửa sai không?”
“Kho hàng hóa ở tiểu khu bên kia đang tuyển dụng bảo vệ, anh Hoa nếu anh cần tìm việc có thể đi xem thử.” Triệu Vệ Quốc sẽ không để Diệp Chấn Hoa tiếp tục làm việc ở Công ty Đào Viên nữa.
Anh biết mất việc rồi Diệp Chấn Hoa tạm thời sẽ không biết phải làm sao, nhưng anh ta đã ở công ty sáu năm, sáu năm này có lẽ sẽ có một chút tiền để dành.
Cây chuyển thì chết, người chuyển thì sống, đổi môi trường mới cuộc sống, lúc sống không tốt, e rằng cũng không còn ý nghĩ muốn con trai nữa.
“Được.” Diệp Chấn Hoa há hốc miệng, gật đầu vẻ mặt nặng nề.
Diệp Chấn Hoa xoay người đi ra khỏi văn phòng có chút hiu quạnh, ngồi trên bậc thềm nhỏ ở cửa, mắt nhìn Công ty Đào Viên.
Trước đây anh ta theo Triệu Vệ Quốc đến sân bãi này, anh ta cũng coi như là chứng kiến Công ty Đào Viên bắt đầu từ con số không đến này, sân đậu xe này, còn có văn phòng, phòng nghỉ, anh ta cũng từng quét vôi tường.
Lúc đầu anh ta gánh hàng trong chợ quần áo, một tháng kiếm được chút tiền cực nhọc, một xu tiền chia làm hai lần xài, tay gãy xương toàn bộ người trong nhà đều sắp phải nhịn đói. Sau này Triệu Vệ Quốc mở Công ty Đào Viên gánh khoản vay ba trăm nghìn, còn bảo anh ta đến công ty lái xe, cho anh ta một công việc.
Lúc ấy anh ta rất biết ơn, cũng âm thầm lo lắng công ty không phát triển được, Triệu Vệ Quốc gánh trên lưng món nợ lớn cả đời, lúc đó anh ta cũng hiểu rõ khoản vay mấy trăm nghìn có thể bức chết một người thậm chí là cả một gia đình.
Khi nào tâm tính bắt đầu thay đổi, có thể là sau khi taxi Đào Viên mở rộng quy mô, số liệu mỗi ngày qua tay anh ta cũng càng ngày càng to lớn, lợi nhuận chở khách hàng tháng của Công ty Đào Viên từ một trăm nghìn ban đầu đến hai trăm nghìn thậm chí nhiều hơn nữa.
Số tiền phụ trách quá nhiều, dần dần dường như cũng quên rằng kiếm tiền khó khăn đến mức nào, thậm chí cảm thấy, tiền lương của anh ta mỗi tháng hơn một nghìn không tính là gì, so sánh với Triệu Vệ Quốc mở công ty, tiền lương của anh căn bản không có bao nhiêu.
Diệp Chấn Hoa nhớ đến bất giác lắc đầu cười, anh ta chỉ tính toán món tiền lớn hiện tại mỗi tháng Triệu Vệ Quốc kiếm được, lại quên mất trước đây lúc Triệu Vệ Quốc đặt tất cả vào cuộc chiến cần bao nhiêu can đảm. Chuyện như vậy đổi lại thành anh ta, cho dù biết hiện tại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, sợ là anh ta cũng không dám đi vay vốn.
Anh ta không có can đảm gánh vác món nợ to lớn trên vai, mạo hiểm thất bại càng là chuyện anh ta nghĩ cũng không dám nghĩ tới, đừng nói mấy trăm nghìn, dù mười nghìn cũng đủ khiến anh ta bỏ cuộc giữa chừng.
Suy cho cùng mười nghìn ở năm tám mươi ba, dù anh ấy gánh hàng cả đời có lẽ cũng không trả nổi.
Triệu Vệ Quốc có thể có được ngày hôm nay, là sự đền đáp anh đã đánh đổi, anh ta đã bỏ quên điểm này.
Có lòng tham không đáy, nên cũng không trách Triệu Vệ Quốc không cho mình cơ hội.
Diệp Chấn Hoa thở dài rời khỏi Công ty Đào Viên, cầm sổ tiết kiệm đi đến cửa ngân hàng đợi, đợi sau khi ngân hàng mở cửa liền lấy hơn bốn nghìn ra, liếc mắt nhìn số dư trên sổ tiết kiệm, lúc nhìn thấy còn hơn mười nghìn mới thở phào nhẹ nhõm.
May mà tiền lương mấy năm nay cao, Ngô Huệ nhịn ăn nhịn mặc để dành được ít tiền, có khoản tiền này coi như anh ta tạm thời mất việc cả nhà cũng không đến nỗi đói chết.
Suy nghĩ xong, Diệp Chấn Hoa cầm tiền quay lại Công ty Đào Viên, anh ta đặt tiền lên bàn làm việc của Triệu Vệ Quốc rồi xoay người rời đi.
Trong nhà bếp, Quách Bình Bình dắt con nhìn bóng dáng Diệp Chấn Hoa rời đi, vô cùng kinh ngạc, ôi mẹ ơi! Thời tiết thay đổi rồi!

Hứa Đào ở khách sạn Kim Nam Hiên kiểm tra sổ sách, tiện thể hiểu được tình hình khách sạn một chút, cũng sẽ trò chuyện với Đường Bác Trung về phản hồi của khách hàng đối với món ăn.
Làm xong chuyện lặt vặt rắc rối xong, cùng gần hết một ngày rồi, Hứa Đào liền chuẩn bị quay về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận