Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 691. -

Sau khi cha Triệu nhận được sự đồng ý của hai đứa con trai, liền vui vẻ giống như đứa trẻ, cười híp mắt ngoan ngoãn nằm xuống.
“...Đi!” Âm thanh trầm, nhưng lại mang theo sự phấn khởi và vui vẻ.
“Cha, lúc này mặt trời nắng gắt, cha đừng vội, ngủ trưa một lát rồi ra ngoài được không?” Triệu Vệ Quốc buồn cười kéo thảm mỏng trên người cha Triệu một chút.
“Đi.” Cha Triệu lại rất kiên trì.
Đều nói đứa trẻ già, cha Triệu cả đời đến bây giờ mới có chút tính trẻ con, sau khi ăn cơm no bảo ông ngủ trưa, còn hừ hừ không vui, cháu nội Triệu Lệ Bắc bầu bạn cùng mới miễn cưỡng ngủ trưa một chút rồi nhanh chóng tỉnh lại.
“...” Cha Triệu không nói chuyện, nhưng đã để lộ ra vẻ mặt và đôi mắt nhỏ đáng thương trông mong đó.
Triệu Vệ Quốc hết cách, chuyển xe lăn tới, sau khi ôm cha Triệu ngồi xong mới đẩy cha Triệu ra ngoài.
Thôn nhà họ Triệu thay đổi lớn, còn đường bùn đất trong thôn đều rất bằng phẳng, đường nhựa cũng coi như bằng phẳng, chỉ là sau khi phơi nắng gắt quá nhiều, có chút rít người, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc đi.
Hai anh em Triệu Vệ Quốc và Triệu Vệ Cường phụ trách đẩy xe lăn, tiện thể trò chuyện với cha Triệu.
Mẹ Triệu đi theo một bên cười, được con dâu và cháu gái vây quanh, cả nhà chậm rãi đi dọc theo thôn nhà họ Triệu.
Thôn nhà họ Triệu mùa hè rất náo nhiệt, đám người Hứa Đào, Tần Dục Nhu và Triệu Vệ Cúc toàn bộ đều cùng cha Triệu ra ngoài, lớn có nhỏ có, già có trẻ có vừa náo nhiệt lại vừa bắt mắt, khỏi phải nói còn rất hoành tráng.
“Sơ Nhất, con đi chậm một chút.” Liêu Sơ Nhất tới tuổi học đi đường, cô bé vô cùng dũng mãnh đuổi theo anh trai nhỏ Triệu Lệ Bắc và chị gái Triệu Lệ Noãn trước mặt, mặc dù bị bỏ rơi, nhưng đuổi theo rất vui vẻ, nhịp bước dưới chân không vững, té rồi bò dậy tiếp tục vui vẻ đuổi theo.
“Tiêu rồi, con gái em cũng không biết giống ai, nhìn có hơi ngốc.” Triệu Vệ Lan phát rầu nói.
Mọi người nghe vậy nhịn không được bật cười.
“Còn có thể giống ai, đương nhiên là giống em, em lúc nhỏ là như thế.” Triệu Vệ Cúc buồn cười vạch trần cô ấy.
“Em lúc nhỏ không có ngu như vậy đâu!” Triệu Vệ Lan tỏ vẻ không đội nổi cái nồi gen di truyền này.
“Đúng giống y như Tiểu Lan lúc nhỏ vậy.” Mẹ Triệu cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành.
“...” Triệu Vệ Lan liền câm nín.
Mấy người đàn ông vừa đi vừa nói chuyện, mấy người phụ nữ cũng vây quanh trò chuyện rất vui vẻ, trên đường thỉnh thoảng chào hỏi người quen trong thôn nhà họ Triệu, cũng khách sáo tán gẫu mấy câu.
Mãi cho đến sau khi người nhà họ Triệu đi xa, người trong thôn nhà họ Triệu nhìn bóng dáng một đám lớn nhỏ của nhà họ Triệu, lúc này mới cùng nhau ngưỡng mộ, nói ra sự khen ngợi và ngưỡng mộ.
“Cũng không biết có phải mộ tổ tiên nhà họ Triệu bốc khói xanh không, bốn đứa con sinh ra và nuôi lớn đứa nào cũng có tiền đồ, thật sự có phúc nha!”
“Đúng vậy, thôn chúng ta mấy năm đó khó khăn cỡ nào, nhà ai không phải cho mấy đứa đi, nuôi không sống, không nuôi nổi cũng nhiều, nhà có thể sinh mấy đứa đều nuôi sống nuôi lớn, cũng chỉ có nhà bọn họ.
“Nhìn mấy đứa trẻ đó không đủ, dáng dấp vô cùng xinh đẹp, tôi sống sáu bảy chục năm cũng chưa từng nhìn thấy đứa trẻ xinh xắn như vậy, giống như người nổi tiếng trên tivi, người cũng cao.”
“Đúng thế! Nghe nói học hành cũng giỏi, huyện Phượng Hoàng chúng ta bên này đều không có ai thỉ đậu Thanh Đại của Bắc Thành, con trai Triệu Vệ Quốc người ta là thủ khoa hai tổ hợp môn gì đó ở Dương Thành, thành tích thi đậu Thanh Đại chúng là trạng nguyên thời xưa đấy! Sau này sẽ rất lợi hại.”
Chuyện của nhà họ Triệu, cháu của nhà họ Triệu ở trong thôn chắc chắn là truyền kỳ.
Sau khi Triệu Lệ Nam thi đậu Thanh Đại, càng được trong thôn bàn chuyện hăng say, tất cả mọi người đều cảm thấy mộ tổ tiên nhà họ Triệu bốc khói xanh rồi.
Người nhà họ Triệu bên này yên lặng đi về phía xa xa, dọc theo thôn nhà họ Triệu đi đến hồ sen bên kia.
Hồ sen là hồ do cải tạo ruộng đất của thôn nhà họ Triệu, chỗ đất hồ sen ban đầu vốn là ruộng đất bên cạnh sân phơi lúa của thôn nhà họ Triệu, sau này mới được cải tạo thành.
Trong hồ sen hiện giờ đã nuôi rất nhiều cá, hiện giờ lại đúng lúc chính là mùa hoa sen nở rộ, một mảng hoa sen lớn, khỏi phải nói xinh đẹp cỡ nào.
Triệu Lệ Nam mang theo máy chụp ảnh bên người, mấy năm nay cậu chơi máy chụp ảnh chơi đến càng ngày cao cấp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận