Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 557. Sai sự 5

Bây giờ, người nhà họ Triệu sớm đã lạnh nhạt, Triệu Vệ Lan nghĩ không rõ thì cứ sống trong căn phòng đó. Suy nghĩ kỹ rồi thì tìm một người gả cô ấy đi, dù sao đi nữa, tình cảm cũng trong thời gian nửa năm này có lẽ sớm đã hao mòn, có lẽ đau lòng cũng đau lòng xong rồi.
Sự thương yêu của cha mẹ đối với con cái là hữu hạn, huống chi là kiểu sai lầm có thể chết người này.
Trên bàn ăn tất niên, người nhà họ Triệu không bị Triệu Vệ Lan ảnh hưởng, nên ăn thì ăn, nên uống thì uống, ồn ào vui vẻ.
Triệu Vệ Lan trở về phòng, đứng bên cạnh cửa sổ nhỏ, nhìn ánh đèn nhà nhà bên ngoài, thỉnh thoảng nhìn pháo hoa ném xa xa, tâm trạng phức tạp.
Có hối hận không? Đối với sự cố chấp với Cát Trạch Tang, có chứ, cô ấy cũng không phải nói đã điên rồi, cố chấp không gả không được, chỉ là Yoshizawa Murakami anh ấy rất ưu tú, anh ấy thông thạo tiếng Anh, học tập tiếng Hoa, thành tích xuất sắc nhất, vì người khác ga lăng mà rộng rãi.
Cô ấy đã từng có một nam thần tượng, cùng với ký ức nhiều năm của cô ấy, Cao Thương Kiện, một người đã khiến cô ấy thay đổi ấn tượng đáng sợ đối với sự tàn sát của người Nhật trong sách lịch sử.
Lúc gặp được Yoshizawa Murakami, cô ấy đã bị sự ưu tú của anh ấy hấp dẫn, không hề ngạc nhiên, phản ứng của người trong nhà, của rất nhiều bạn bè trong trường đều không thân thiện với anh ấy, đều khiến cô ấy không hiểu, cô ấy cảm thấy, rõ ràng là một người con trai ưu tú như thế, sao có thể vì lịch sử đã qua của quốc gia mà đối đãi khác biệt, cái này không công bằng.
Lại cộng thêm tiếng Anh của cô ấy kém, sự học hỏi của cô ấy, anh ấy kiên nhẫn chỉ dạy, giọng tiếng Anh của anh ấy đều khiến cô ấy từng bước dần dần động lòng.
Khi nào nhận thức được sai lầm nhỏ? Có lẽ là, lúc Hứa Đào bước vào căn phòng này, chị ấy hơi cúi người nhìn mình, một câu đó của chị ấy, người Hoa và Người Nhật.
Nói không đối đãi khác biệt, nhưng chính là khác biệt.
Đúng vậy! Cô ấy đã bị màu da vàng giống nhau hấp dẫn, dần dần lơ là quá nhiều.
Sau này cầm những cuốn tài liệu lên đọc, trong những cuốn tài liệu đó có những cuốn lịch sử lúc cô ấy đi học đã từng học qua, có một số là lần đầu tiên đọc hiểu được.
Mãi đến lúc đó cô ấy mới biết, giai đoạn lịch sử đó dài chừng nào, thời gian lâu bao nhiêu, có bao nhiêu sinh mạng, máu tươi và sự hy sinh đáng sợ, có bao nhiêu con người, vì nước Hoa mà cố gắng.
Người trong nhà để cho cô ấy đi học, mục đích ban đầu, là hy vọng cô ấy có thể không cần bán mặt cho đất bán lưng cho trời, cha Triệu sinh ra là nông dân, kỳ vọng đối với các con đều là cái này.
Câu nói này, cũng bao gồm rất rất nhiều sự háo hức mong chờ của cha mẹ đối với con cái, tất cả mọi người, đều không hy vọng đời sau của mình sẽ cuộc sống khổ cực giống mình, đây cũng là suy nghĩ của những người bỏ ra máu tươi để đối lấy hòa bình về đúng không!
Bọn họ chiến đấu xong, sau khi xua đuổi người Nhật, những đứa trẻ sau này, sau này, sau này nữa, sẽ không cần chiến đấu nữa.
Lúc cô ấy hiểu ra, đã muộn rồi, thậm chí chính bản thân cô ấy cũng không thể nào tha thứ cho mình, ở trong căn phòng này trốn tránh mấy ngày là được rồi.
Sau đêm ba mươi, bên ngoài ồn ào náo nhiệt hẳn lên, Triệu Vệ Quốc đã mua pháo hoa, pháo nem, Triệu Vệ Cường dẫn cháu ngoại nhỏ và Triệu Lệ Nam chơi đùa ở cửa.
Ngô Học Văn và Triệu Lệ Nam đều đã là thiếu niên rồi, từ chiều cao mà nói, hai đứa đều đã cao hơn một mét bảy.
Đứa nhỏ Triệu Lệ Nam này cao vô cùng lợi hại, Hứa Đào cũng có hơi lo lắng, đây nếu tiếp tục cao lên, cao đến một mét chín, hai mét thì phải làm sao?
Hứa Đào thân cao hơn một mét sáu cảm thấy, chiều cao của con trai phù hợp nhất là gần một mét tám sáu, cao lên nữ khiến người ta có áp lực.
Đương nhiên con trai mình, Hứa Đào miễn cưỡng cũng có thể chấp nhận một mét chín, nhiều nhất là một mét chín, nếu vượt qua nữa thì phải làm sao?
Hứa Đào rất lo lắng, cô không nghĩ tới, có một ngày cô phải lo lắng cái này, lo lắng Triệu Lệ Nam cao quá. Lo lắng quá!
Hứa Đào đứng ở cửa suy nghĩ, dựa vào Triệu Vệ Quốc, giờ đây hương vị năm mới rất đầy, Dương Thành cũng rất náo nhiệt, pháo hoa pháo ném cũng không nghiêm cấm, ăn tết cũng rất vui vẻ.
Hứa Đào nhăn mũi hít mùi khói thuốc súng sau khi pháo nổ trong không khí: “Trước đây sao em không phát hiện mùi pháo hoa pháo ném còn rất dễ ngửi nhỉ!”
Lúc Hứa Đào nói chuyện, giọng điệu có chút mới lạ.
“Hửm?” Triệu Vệ Quốc cau mày nét mặt nghi ngờ.
Vừa nãy anh nghe thấy cái gì, Hứa Đào nói mùi pháo hoa pháo ném rất dễ ngửi, trước đây rõ ràng cô rất ghét mấy mùi khói thuốc súng này mà.
Triệu Vệ Quốc có chút lo lắng cho Hứa Đào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận