Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 285. Nguyệt Nga 6

“Nhanh, Hứa Đào, con đỡ Vệ Quốc đến phòng con nằm nghỉ một lát, đã uống say rồi.” Mẹ Hứa vỗ vai Hứa Đào.
“Dạ.” Hứa Đào cũng đứng dậy mỉm cười, đỡ Triệu Vệ Quốc đến phòng nghỉ.
Triệu Vệ Quốc cũng không uống say, nhưng cũng uống không ít, Hứa Đào lấy khăn lông nóng lau mặt cho anh, để anh tự nghỉ ngơi trong phòng, cô trở về nhà chính trò chuyện với mẹ Hứa.
Triệu Vệ Quốc uống rượu, nằm trên giường cũng ngủ một hai tiếng.
Lúc tỉnh ngủ đã là buổi chiều, Triệu Vệ Quốc quan sát phòng của Hứa Đào, bò dậy ngồi một lúc, ánh mắt chuyển động quan sát.
Triệu Vệ Quốc đã từng tò mò về Hứa Đào, liền bất giác đứng gần bàn sách nhỏ của Hứa Đào, ánh mắt lơ đãng quét qua quyển sách, rút ra một quyển sách giáo khoa tùy tiện lật xem một chút, nhưng ánh mắt đột nhiên dừng lại trên quyển sách.
Chữ viết thay đổi lớn vậy sao? Triệu Vệ Quốc lấy sách, nhìn chữ viết bên trên, nhịn không được lật về phía sau.
Chữ của Hứa Đào, Triệu Vệ Quốc từng thấy qua lúc cô ở Dương Thành, chữ viết trên bản thảo vừa thanh tú vừa xinh đẹp, có thể dùng rồng bay phượng múa để hình dung, mà chữ của quyển sách trước mặt này lại có chút ẩu.
Chữ viết của một người có thể biến hóa lớn như vậy sao? Triệu Vệ Quốc suy xét, vô cùng ngạc nhiên.
Hứa Đào ngồi trò chuyện với mẹ Hứa ở nhà chính hồi lâu, nhìn đồng hồ thử biết đã ba giờ chiều, liền dắt Triệu Lệ Nam đi về phòng, chuẩn bị xem tình hình của Triệu Vệ Quốc, nếu tỉnh rồi thì thu dọn một chút quay về nhà họ Triệu.
Vì khoảng cách cũng không xa, hiển nhiên Hứa Đào không có ý qua đêm ở nhà họ Hứa, nhưng Hứa Đào bước vào cửa lại bất ngờ nhìn thấy Triệu Vệ Quốc nâng sách trên tay, nhất thời sững sờ.
Một lúc sau.
“Anh tỉnh rồi?” Hứa Đào ngẩn ra hai ba giây sau liền mở miệng.
“Ừm.” Triệu Vệ Quốc gật đầu, đóng sách lại, nét mặt bình thường: “Em muốn về nhà sao?”
“Em thấy cũng đã hơn ba giờ chiều rồi, lạnh, trời tối cũng nhanh, không bằng về sớm một chút.” Hứa Đào tiếp lời.
“Em nói chuyện với cha mẹ xong chưa?” Triệu Vệ Quốc trả quyển sách về chỗ cũ, đi ra ngoài.
“Em nói rồi.”
Hứa Đào nhìn bóng lưng của Triệu Vệ Quốc, quay đầu liếc nhìn sách vở trên bàn ánh mắt phức tạp, trong lòng mơ hồ có hơi lo lắng, Triệu Vệ Quốc anh có thể đoán được thân phận của cô không, dù sao cô cũng không cố ý bắt chước nét chữ của nguyên chủ.
Cô là người từng luyện chữ, quả thực không quen kiểu chữ có chút trẻ con của nguyên chủ, Hứa Đào muốn dắt tay Triệu Lệ Nam đuổi theo.
Triệu Vệ Quốc đi đến nhà chính chào hỏi cha mẹ Hứa.
“Hôm nay ngủ ở nhà một đêm đi!” Mẹ Hứa hỏi, bà không nỡ.
Phòng của Hứa Đào vẫn luôn bỏ trống, nhà ở của nhà họ Hứa rất lớn và rất rộng, phòng cũng nhiều, nên Hứa Đào gả đi, cũng không cố ý thu dọn phòng cô để ở, vẫn luôn giữ lại đó!
“Mẹ, mùng bốn bọn con lại sang là được mà.” Hứa Đào nói.
“Vậy cũng được.” Thôn Sơn Ao phải đi qua thôn họ Hứa, là thôn núi vừa vắng vẻ vừa hẻo lánh.
Cha Hứa, mẹ Hứa, cả nhà đều đứng ở cửa sân tiễn bọn họ, buổi trưa Triệu Vệ Quốc đã uống không ít rượu, dù lúc này đã tỉnh rồi, nhưng Hứa Đào vẫn cảm thấy anh không thích hợp lái xe, liền bảo Triệu Vệ Quốc đưa chìa khóa xe cho cô, cô đến lái xe.
“Đây.” Triệu Vệ Quốc cũng không có ý kiến, anh bị cha vợ và anh vợ rót không ít rượu, đầu vẫn còn hơi đau.
“Tiểu Đào biết lái xe sao?” Mẹ Hứa nhìn Hứa Đào lấy chìa khóa xe mở cửa xe, bà ngạc nhiên, đụng vào vai cha Hứa, cười toe toét.
“Hứa Đào, chị tiến bộ rồi.” Hứa Gia Đống cũng giơ ngón tay cái bên cạnh Hứa Đào.
Quan hệ giữa Hứa Gia Đống và Hứa Đào không tệ, hai chị em thường đùa vui ồn ào, Hứa Gia Đống thỉnh thoảng cũng sẽ gọi thẳng tên Hứa Đào.
“Đó là chị con, đừng có không biết lớn nhỏ.” Mẹ Hứa lập tức đập một cái vào tay con trai nhỏ.
Hứa Gia Đống bị đánh, nhưng vẫn tiếp tục cười ngốc nghếch, nhìn Hứa Đào khởi động xe, lùi xe, quay đầu.
“Con gái mẹ thật lợi hại!” Mẹ Hứa cũng nhìn rất vui vẻ.
Tác giả có lời muốn nói: Tay “tàn tật”, tốc độ gõ chữ thật chậm, một chương mọi người đọc mấy phút, tôi phải viết rất rất lâu! Đã quên mất giờ cập nhật chương mới rồi! Thật xin lỗi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận