Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 471. -

Gì mà cô gái không thể ăn cá, ăn vào thì sẽ mọc da cá, còn có cô gái không thể ăn đùi gà, chỉ có thể ăn chân gà, như vậy sau này lớn lên mới có thể hiền huệ, tay chân lưu loát, nếu không sẽ thành người lười không ai thèm lấy.
Rõ ràng đều là một ít lời nói dối rất dễ hiểu, nhưng cũng biến thành chuyện mà đại đa số cô gái không sửa đổi được trong thời đại khốn khổ đó.
"Thì ra là vậy." Hứa Đào gật đầu một cái, bỏ thêm khoai lang khô vào cơm để ăn, quả thật có chút khổ: "Chẳng qua, Vệ Cúc có cá tính như vậy, em cảm thấy là do người nhà thường xuyên không xem trọng mà thành."
"Cô ấy tới Dương Thành, ngồi ở trên ghế sa lon cũng không được tự nhiên, còn hỏi em có sao không, cảm giác rãnh rỗi không biết phải làm gì, rất sợ gây thêm phiền toái cho chúng ta, cũng sợ tiếp nhận lòng tốt giúp đỡ của chúng ta."
"Bản thân cô ấy cũng không cảm thấy vì anh mà trả giá, càng không cảm thấy anh thiếu nợ. Còn dường như rất sợ chúng ta hiểu lầm chuyện ban đầu cô ấy làm là muốn đòi hồi báo. Chúng ta muốn cho bọn họ có cuộc sống thoải mái một chút, dường như để cho cô ấy rất bất an." Hứa Đào vừa nói, vừa cảm thấy không cách nào hiểu được.
Cô ấy rõ ràng cũng rất muốn tính toán cho Ngô Học Văn, nhưng trước giờ vẫn luôn từ chối.
Chẳng qua Triệu Vệ Cúc luôn cân nhắc nhiều vì nhà mẹ, Ngô Lâm Tiêu đối với cô ấy cũng không tệ lắm, một điểm này Hứa Đào cũng thật vui mừng.
Chỉ có thể nói là duyên phận, Triệu Vệ Cúc cân nhắc nhà mẹ nhiều hơn một chút như vậy, nếu như không phải gặp được Ngô Lâm Tiêu là người đàn ông tính tình không nói nhiều, nếu là người so đo hơn thua một chút, giữa vợ chồng nhất định ầm ĩ.
Ban đầu muốn cho vợ chồng bọn họ tới Dương Thành, Triệu Vệ Cúc không đồng ý, nếu đổi lại là một người đàn ông có tự tôn, Triệu Vệ Cúc hơn phân nửa cũng không từ chối.
Chỉ là Ngô Lâm Tiêu, đồng thời cũng nghiệm chứng câu ngạn ngữ kia, nồi nào úp vung nấy.
"Ừ, bị xem thường lâu, cũng không dám nhận lòng tốt giúp đỡ, sợ tự mình không trả nổi." Triệu Vệ Quốc cũng đồng ý, anh đại khái cũng biết tâm tư của Triệu Vệ Cúc cho nên mới không cưỡng cầu cô ấy tiếp nhận lòng tốt của mình.
"Còn không phải là bởi vì cha mẹ anh thiên vị sao?" Gia đình đối với đứa trẻ mà nói thật sự quá quan trọng, cha mẹ có thương yêu hay không, cũng khiến cho đứa trẻ không cách nào một mực đòi lấy, ví dụ như Triệu Vệ Cúc vậy.
Cô ấy từ nhỏ bị xem thường rất nhiều, hy sinh nhiều, có thói quen chăm sóc em trai em gái, chưa bao giờ nghĩ tới tự mình cũng nên được chăm sóc, tự mình cũng có thể vào thời điểm cực khổ mở miệng nhờ người thân giúp đỡ.
"Bốn đứa bé, muốn không thiên vị căn bản là không thể, ngón tay còn có dài có ngắn. Cha mẹ dĩ nhiên không phải hoàn mỹ, cũng có thiên vị và trọng nam khinh nữ nhất định, nhưng ở loại hoàn cảnh như Triệu Gia Thôn mà nói, bọn họ đã là cha mẹ thật vĩ đại." Triệu Vệ Quốc nhìn chuyện rõ ràng, cũng không có ý tưởng bảo vệ cha mẹ, nhưng cũng không đồng ý Hứa Đào nói từ thiên vị.
Hứa Đào nhíu mày nhìn Triệu Vệ Quốc, lẳng lặng chờ đợi anh nói rõ.
"Anh không phải cố ý thay bọn họ giải thích, anh thừa nhận, ở thời điểm lựa chọn trọng đại, đối mặt với hai lựa chọn, xác suất cha mẹ nghiêng về anh và Vệ Cường sẽ lớn hơn nhiều, đây là sự thật."
"Cái này còn không phải trọng nam khinh nữ, thiên vị hay sao?" Hứa Đào nói chuyện, hai tay mở ra biểu tình dửng dưng.
"Đúng, nhưng cũng không phải hoàn toàn đúng." Triệu Vệ Quốc nói chuyện có chút vòng vo.
Hứa Đào bĩu môi: "Nói thẳng, vòng vo làm gì." Một câu nói nhiều ý nghĩa, hiểu rất tốn sức.
"Liền lấy chuyện năm đó anh đi làm lính, Vệ Cúc đính hôn đổi sính lễ, em cảm thấy mẹ thiên vị anh, xem nhẹ Vệ Cúc mới gây ra cục diện hôm nay đúng không?" Triệu Vệ Quốc nhìn Hứa Đào, ngồi ở bên mép giường.
"Ừ, quả thật như vậy." Hứa Đào tiếp tục gật đầu, không che giấu.
"Vậy nếu như đổi thành em là mẹ, em sẽ lựa chọn thế nào?" Triệu Vệ Quốc tiếp tục hỏi.
"Em, nếu như là em, hẳn sẽ không để cho Vệ Cúc đính hôn." Mặc dù sẽ có lỗi với con trai, không thể để cho anh đi làm lính, nhưng mà con gái còn nhỏ như vậy, làm sao nhịn lòng để cho con gái hy sinh cả đời, tương lai của con gái vẫn còn thật nhiều năm.
"Em sẽ làm như vậy, là bởi vì em tuân theo tâm ý, nội tâm em biết rất rõ, em lựa chọn như vậy là vì chuyện này không xảy ra, em cũng không đứng ở góc độ lo lắng của mẹ lúc đó để lựa chọn." Triệu Vệ Quốc hiếm khi nhìn thấy hình dáng Hứa Đào không phục, cũng rất có hứng thú chuẩn bị cùng cô tranh luận.
"Làm sao lại như vậy?" Hứa Đào không phục.
Triệu Vệ Quốc cười khẽ, hai tay mở ra ở trước mặt Hứa Đào: "Một bên là con gái, một bên là con trai, cảm giác sức nặng giống nhau đúng không?"
"Ừ." Trai gái ngang hàng, không phân biệt cao thấp giàu nghèo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận