Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 81. Tiểu Chí 2

"Cô có bằng chứng gì chứng minh không, xem trên phong thư này có viết thời gian, chỉ cần cô đưa ra được bằng chứng tôi sẽ trả lại cho cô" Hứa Đào không ngốc, cô chuẩn bị đem phong thư này đi đến đồn công an, lại vẫn cười nhạo dò hỏi Lâm Phương.
Nếu cô ta thật sự đưa ra bằng chứng cô sẽ trả lại cô ta.
Lâm Phương nào có thể đưa ra bằng chứng, cô chỉ xử lý qua tay hỗ trợ lấy tiền mà thôi, nên số tiền này đại biểu không phải là của cô rồi.
"Hứa Đào, cô có bị bệnh không, mắc mớ gì tôi phải đưa bằng chứng cho cô, trả lại cho tôi" Lâm Phương mỉa mai nhỉn Hứa Đào nói.
"Vậy đi đồn công an thôi!" Hứa Đào bình tĩnh nói rồi nhìn hai đứa nhỏ bên cạnh: "Tiểu Nam, Tiểu Chí chúng ta đem phong thư này đến đồn công an đi"
"Hứa Đào!" Lâm Phương như muốn phát điên
"Cô đưa ra được bằng chứng rồi nói chuyện tiếp, nếu không thì như tôi nói... đi đồn công ai cho họ giải quyết chuyện này" Hứa Đào nào không nhìn thấy Lâm Phương, đưa cái phong tư lắc lắc trước mặt cô ta.
Nghe đến đồn công an sắc mặt Lâm Phương lập tức biến sắc khó coi, trừng mắt nhìn Hứa Đào giống như muốn ăn thịt đối phương, ngay sau đó cô ta liền động thủ điên cuồng tấn công đánh Hứa Đào...
Hứa Đào tránh ra, nào ngờ Lâm Phương ngoan cố tấn công dồn dập, tay cô ta xẹt qua gò má rồi xượt một bên tóc của cô.
Hứa Đào cũng không chịu thua thiệt, cô tính tình không xấu, thuộc loại tốt tính, nhưng Lâm Phương này hai ba lần khiêu khích cô, hiện tại còn dám động thủ đánh người, cô thật chịu không nổi nghẹn khuất này
"Tiểu Nam, hai đứa tránh ra" Hứa Đào mở miệng nhắc nhở hai đứa nhỏ rồi duỗi tay ra chính xác bắt lấy tóc Lâm Phương.
Hứa Đào trát hai bím tóc quai cột phía sau nên Lâm Phương không dễ dàng nắm lấy, cô không quan tâm Lâm Phương đang nổi điên thế nào chỉ nhắm chuẩn túm lấy tóc Lâm Phương giựt mạnh khiến cô ta ngửa đầu lên rồi "bang" một cái, tiếng tát tay giòn tan vang lên
"Bà đây đã sớm nhẫn nhịn cô lâu rồi, chính cô hôm nay tự mình đưa tới cửa" Hứa Đào dùng sức túm tóc Lâm Phương, hận không thể túm cho cô ta trọc đầu luôn.
Sức chiến đấu của Hứa Đào không tồi, cô phát huy thực lực của mình đánh Lâm Phương hết sự chật vật.
Mà lúc này người đi đường qua lại không ít người dừng chân lại xem, rốt cuộc Lâm Phương không phải chủ nhân của phong thư tiền kia nên cô ta cũng không dám làm lớn chuyện.
Bỗng có một người đàn ông trung niên sốt ruột chạy tới, Lâm Phương giương mắt nhìn người đàn ông kia lập tức hướng Hứa Đào nghiến răng nói: "Cô buông ra, mau buông tay" Giọng điệu cực thấp.
Hứa Đào đánh thắng cô ta thực hả giận, nghe Lâm Phương kêu buông tay lúc này mới hậm hực chịu buông ra
Thoát khỏi móng vuốt của Hứa Đào Lâm Phương chạy thục mạng không dừng lại, Hứa Đào còn nghi hoặc thái độ của cô ta thì Tiểu Nam một bên lên tiếng.
"Dì, là chú kia kìa" Tiểu Chí chỉ tay về người đàn ông trung niên nói.
Người đàn ông trung niên mặc quần áo lao động của công xưởng mang mắt kính, nhìn biểu tình hết sức sốt ruột đang tìm kiếm đồ vật, chắc là chủ nhân làm mất phong bì tiền này rồi.
"Chú" Tiểu Chí chạy đến bên người đàn ông trung niên kia: "Có phải chú là người làm mất phong thư không?"
"Phải phải, anh bạn nhỏ, cháu có nhìn thấy không?" Mắt người đàn ông lập tức sáng lên hừng hực hi vọng
"Dạ" Tiểu Chí gật đầu
Hứa Đào cầm phong thư tiền dẫn Tiểu Nam đi qua: "Phiền toái ngày giấy tờ chứng minh đã nhận tiền ra để tôi xác nhận lại ngày tháng đối chiếu với phong thư này".
"Được" Người đàn ông trunoontrung niên lập tức móc chứng từ trong túi ra đưa cho Hứa Đào: "Tôi là phó xưởng trưởng công ty điện tử Quang Minh tên là Lý Uẩn Thịnh, hôm nay đi đến bưu cục lấy tiền mua nguyên liệu, tổng cộng là 5000 đồng tiền".
Hứa Đào tiếp nhận chứng từ rồi đối chiếu với thông tin trên phong thư, lại nhìn về Tiểu Chí với ánh mắt thăm dò, kỳ thật trong lòng cô đã xác định Lý Uẩn Thịnh người này là chủ nhân của phong thư nhưng vẫn quyết định nhìn Tiểu Chí dò hỏi lần nữa.
"Dì, chính là chú này đã làm rớt" Tiểu Chí mở miệng xác nhận.
"Ân, vậy ngài đếm lại có đủ không" Hứa Đào đưa chứng từ cùng phong thư tiền cho Lý Uẩn Thịnh.
Lý Uẩn Thịnh vẻ mặt cảm kích tiếp nhận, may mắn là đem 5000 đồng tìm về được, cục đá trong lòng như được gỡ bỏ nhẹ nhõm hẳn, mở phong bì ra liếc nhìn một cái cũng không đếm lại, lại từ trong phong bì rút ra hai trương tiền giấy màu xám: "Đây là một chút tâm ý của tôi, cô cầm mua chút quà vặt, hôm nay thật sự cám ơn cô, xem như cô đã cứu tôi một mạng".
"Nhặt được tiền không phải tôi, là bạn nhỏ tiểu anh hùng này" HỨa Đào cười cự tuyệt, đồng thời nói sự thật cho Hứa Thịnh còn khen Tiểu Chí vài câu, cũng nói đứa nhỏ này vì bảo vệ tiền mà bị Lâm Phương đánh.
Tiểu Chí được Hứa Đào ôm lấy bả vai khen ngợi có chút đỏ mặt xấu hổ, lớn như vậy lần đầu tiên được người khác khen nên nó thẹn thùng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận