Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 370. Chuẩn bị 4

Lý Phán Đệ vẫn luôn im lặng, cô bé mở to mắt nhìn mọi người, cô bé cũng coi như quen thuộc với Hứa Đào, cho nên ăn cơm cùng cũng không khóc, tốc độ cũng có hơi chậm chạp.
Hứa Đào nhìn mấy đứa trẻ, ngoài Triệu Lệ Nam ra, ba cô bé ít nhiều gì cũng bị tư tưởng trọng nam khinh nữ vây quanh mà lớn, thế giới này từ trước đến giờ đều đối đãi không công bằng với con gái.
Cho dù xã hội sau này khởi xướng nam nữ bình đẳng, nhưng vẫn có rất nhiều lúc, không có cách nào làm được bình đẳng thật sự. Cũng không biết trời cao đã tạo ra người phụ nữ vĩ đại, giao phó cho người phụ nữ khả năng sinh con, vì sao lại để phụ nữ khổ cực như thế, còn để rất nhiều phụ nữ ở thời đại này thành cái máy sinh sản.
Hứa Đào suy nghĩ có hơi xúc động, lại cùng mấy đứa trẻ lặng lẽ ăn cơm.
“Mẹ ơi, ăn thịt nè.” Triệu Lệ Nam có thể là nhìn thấy Diệp Tiểu Cầm gắp thịt cho Diệp Tiểu Kỳ, cậu bé cũng bắt chước theo, gắp một miếng thịt muốn đút Hứa Đào ăn.
Hứa Đào nhìn một cái, phát hiện là thịt nạc, không hề có thịt mỡ, lại nhìn thấy dáng vẻ cậu bé cầm đũa hăng hái, liền nghiêng đầu há miệng ăn.
“Woa, thịt Tiểu Nam đút mẹ ăn thật ngon.” Hứa Đào ăn xong phối hợp khen ngợi cậu bé.
“Dạ dạ, Tiểu Nam cũng cảm thấy ngon.” Triệu Lệ Nam cười vui vẻ, cậu bé ngồi trên ghế, hai cái chân nhỏ không chạm sàn đung đưa mấy cái.
Trong phòng ăn nhỏ, rất nhiều người ăn cơm, mọi người đều trở về ăn cơm dưới tình huống chở khách đến sáu giờ, có người sẽ trễ hơn một chút, có người thì có thể sớm một chút, thời gian ăn cơm cũng không đông đúc.
“Chú ơi.” Triệu Lệ Nam ăn cơm, cái đầu nhỏ cũng sẽ quay qua quay lại, sau khi nhìn thấy Triệu Vệ Cường liền vui vẻ gọi người.
“Ừm.” Triệu Vệ Cường và Liêu Đồ Hàng cùng nhau lấy cơm rồi đến phòng ăn, nhìn thấy đứa cháu nhỏ vui vẻ gọi anh ta, Triệu Vệ Cường cũng cười với cậu bé.
Mấy người Triệu Vệ Cường, Liêu Đồ Hàng, Tần Dục Bân trạc tuổi nhau, lại là anh em của Triệu Vệ Quốc, Tần Dục Bân và Liêu Đồ Hàng vốn có quan hệ tốt với Triệu Vệ Quốc, hiển nhiên sống chung với Triệu Vệ Cường cũng không tệ.
Mấy ngày gần đây trạng thái của Triệu Vệ Cường cũng không tệ, sau khi lái xe chở khách, tinh thần rõ ràng cũng tốt lên rất nhiều, so với anh ta của trước đây, có thể nói thay đổi vô cùng lớn.
“Chị dâu.” Triệu Vệ Cường và Liêu Đồ Hàng cầm hộp cơm ngồi xuống bàn bên cạnh ăn cơm, cùng chào hỏi Hứa Đào.
“Sao rồi, lái xe đã quen chưa?” Hứa Đào hỏi.
Triệu Vệ Cường là chú nhỏ, hơn nữa công ty có Triệu Vệ Quốc quản lý, chuyện của Triệu Vệ Cường, căn bản Hứa Đào chưa từng hỏi qua.
“Đã quen rồi.” Triệu Vệ Cường gật đầu: “Nhưng hôm nay em chở trúng một vị khách không muốn trả tiền xe, suýt chút nữa đánh nhau. Anh Liêu, anh có từng gặp loại người này chưa?”
“Tôi chưa từng.” Liêu Đồ Hàng lắc đầu.
Hứa Đào nghe thấy lời Triệu Vệ Cường nói, tim run lên một cái, thực ra cô biết, Dương Thành lúc này đang đi đầu trong cải cách và mở cửa, cũng tương đối hỗn loạn, đây cũng là vì nguyên nhân ban đầu Hứa Đào đánh chủ ý lên quân nhân giải ngũ.
Quân nhân giải ngũ đều là đàn ông, ở trình độ nhất định mà nói, sẽ an toàn hơn người bình thường rất nhiều.
“Lần sau gặp phải hành khách không trả tiền, chú cũng cẩn thận một chút, nếu đối phương không dễ đối phó thì thôi đi, đừng vì mấy đồng tiền xe để xảy ra chuyện.” Hứa Đào lên tiếng nói với Triệu Vệ Cường, đồng thời cùng muốn kêu Triệu Vệ Quốc nhắn nhủ với tài xế khác một chút.
Dù mục đích là kiếm tiền, nhưng sự an toàn của bản thân càng phải cẩn thận, Triệu Vệ Cường mới lái xe mấy ngày đã gặp phải vấn đề này, có lẽ mấy tài xế khác cũng từng gặp khách hàng ngang ngược rồi.
Hứa Đào cảm thấy cần phải bảo Triệu Vệ Quốc nhắc nhở mọi người một chút, mặc kệ như thế nào, phải bảo đảm an toàn cho bản thân tài xế trước.
“Em biết, chị dâu yên tâm.” Triệu Vệ Cường gật đầu.
Anh ta cũng có chừng mực, đối phương xuống xe muốn chạy không trả tiền, anh ta không cho người kia được như ý, anh ta lớn lên trắng trẻo, nhưng vóc dáng không thấp, ở Dương Thành mà nói, chiều cao một mét tám cũng coi như cao lớn rồi.
Hứa Đào gật đầu, sau khi dặn dò Triệu Vệ Cường liền tiếp tục ăn cơm.
Hứa Đào là người lớn, ăn rất nhanh, nhưng mấy đứa trẻ chậm chạp, sau khi cô ăn cơm xong liền ngồi tại chỗ đợi, hai chị em Diệp Tiểu Cầm và Diệp Tiểu Kỳ ăn cũng rất nhanh, hộp cơm sạch sẽ, gọn gàng.
“Tiểu Cầm, Tiểu kỳ, nếu hai đứa ăn xong thì mang hộp cơm ra ngoài rửa, dì ở cùng hai người bọn họ.” Hứa Đào nói với hai chị em.
Diệp Chấn Hoa còn chưa ăn cơm tối, có lẽ anh ta bàn bạc với Triệu Vệ Quốc gần xong rồi.
“Vâng dì.” Hai đứa ngoan ngoãn đứng dậy, cầm hộp cơm ra ngoài rửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận