Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 245. Đón người 2

“Lạnh như thế sao?” Triệu Vệ Quốc khẽ cười không hiểu.
“Anh không hiểu.” Hứa Đào lắc đầu.
Triệu Vệ Quốc là một người lớn lên ở chỗ này, hiển nhiên đã quen với cái lạnh rồi, nhưng Hứa Đào không quen, cô là đứa trẻ sau này dựa vào máy điều hòa, lò sưởi trải qua mùa đông.
Mặc quần áo xong, lúc Hứa Đào đi từ phòng ra gian nhà chính, cô liền nhìn thấy trong sân nhà họ Triệu có rất nhiều người trong thôn, không ít các bác gái, các dì đang rửa rau bên cạnh vòi nước, cũng có không ít người đang rửa bát đũa, lúc nhìn thấy Hứa Đào, người quen đều rối rít cười chào hỏi.
“Vợ Vệ Quốc thức rồi à.” Một bác gái cười híp mắt chào hỏi Hứa Đào.
“Tối qua không nhìn kỹ, thực sự rất đẹp nha!” Một bác gái khác nói.
Người bên cạnh gật đầu phụ họa lên tiếng: “Đều nói nước thành phố lớn nuôi dưỡng người, thật sự là như vậy.”
Phần lớn người tới giúp đỡ đều là các bác gái, các chị ba bốn mươi tuổi, dường như đều lớn tuổi hơn Hứa Đào, lúc nhìn thấy Hứa Đào, cùng trực tiếp phát biểu cảm nghĩ.
Những bác gái này vẫn thực sự thẳng thắng, khen ngay trước mặt cô, người trách không gánh nổi, Hứa Đào nghĩ có hơi bối rối.
“Đã làm phiền các vị, các vị vất vả rồi.” Hứa Đào cười tiếp lời, sau đó chạy như trốn vào bếp rửa mặt.
“Thím tư Triệu, thím Thiết Trụ, vất vả mọi người đến giúp rồi.” Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào người trước người sau đi ra, nhìn thấy mấy bác gái quen liền mở miệng nói lời xã giao.
“Không vất vả, không vất vả.” Các bác gái vội xua tay cười: “Người cùng thôn cùng dòng họ chúng ta chẳng phải giúp qua giúp lại sao! Không có gì đâu.”
Triệu Vệ Quốc mỉm cười, xã giao xong cũng đi về phía nhà bếp.
Các bác gái nhìn thấy Triệu Vệ Quốc theo sau Hứa Đào lần lượt đi vào nhà bếp, liền không nhịn được nhẹ giọng cười nhạo, trêu chọc.
Hứa Đào đi vào nhà bếp, lấy nước nóng rửa mặt, cũng nhìn thấy trong nhà bếp có hai ba người, thậm chí còn có một ông cụ lớn tuổi đang ngồi trước bếp lò đốt lửa giúp, trên bếp đang hấp xôi, định hấp xôi làm bánh dày.
Đột nhiên Hứa Đào có một loại cảm giác khắp nhà họ Triệu đều là người, vẫn không có chỗ trốn, hết lần này đến lần khác cô vẫn không quen được với những người này, lúc chào hỏi, thật sự vẫn đau đầu vắt hết óc, thêm nữa hơn nửa năm nguyên chủ ở nhà họ Triệu, thời gian ra ngoài không nhiều, coi như có ra ngoài, cũng không thích hỏi thăm những mối quan hệ này trong thôn.
Dẫn đến các chú, các bác gái trong thôn đều quen cô, biết cô là vợ kế của Triệu Vệ Quốc, nhưng Hứa Đào không biết bọn họ là ai, phải xưng hô thế nào, tên là gì.
“Các con dậy rồi à, trong nồi có cháo nóng, rửa mặt rồi ăn miếng cháo đi.” Hôm nay là một ngày mẹ Triệu bận rộn, dù công việc đều được người trong thôn giúp đỡ, nhưng cũng có rất nhiều việc linh tinh cần bà quản lý, bà đã dậy từ hơn bốn giờ sáng, cũng bận tới mức quay cuồng.
“Con biết rồi mẹ.” Hứa Đào trả lời và cùng Triệu Vệ Quốc ăn sáng.
Ăn sáng xong, Triệu Vệ Lan cũng thức dậy, cô ấy mặc quần áo mới Hứa Đào mua cho, còn cố ý thắt tóc đuôi sam, nhìn rất có hơi thở trẻ trung của thanh xuân.
“Chị dâu.” Triệu Vệ Lan đi ra nhìn thấy Hứa Đào, lập tức cười hỏi, sau đó nhìn Triệu Vệ Quốc nói: “Anh, cha kêu anh buổi tối đi mời người nhà ông cả sang.”
“Được.” Triệu Vệ Quốc gật đầu.
Ông cả là bác của Triệu Hải Trụ, bậc cha chú nhà họ Triệu đều mất sớm, bây giờ chỉ còn lại một mình ông cả tám mươi tuổi vẫn khỏe mạnh, hôm nay Triệu Vệ Cường kết hôn, hiển nhiên phải mời ông ấy qua uống rượu mừng.
“Cũng không biết chị hai em, bọn họ đến đâu rồi? Thôn Tiền Sơn có hơi xa, Tiểu Học Văn gầy gò, yếu ớt, không biết chị hai có dẫn về cùng không, lâu lắm rồi em không nhìn thấy Học Văn rồi.” Quan hệ giữa Triệu Vệ Lan và Triệu Vệ Cúc không tệ, cũng biết thân thể cháu ngoại nhỏ Ngô Học Văn không tốt lắm, lúc nói chuyện giọng điệu lo lắng.
“Đi đón một chút đi.” Hứa Đào tùy ý nói, trong ký ức của nguyên chủ, Hứa Đào biết thôn Tiền Hải cũng không xa, nhưng nếu đi bộ quả thực phải tốn chút thời gian.
“Đón như thế nào? Lái xe đi đón sao?” Ánh mắt Triệu Vệ Lan phát sáng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận