Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 189. Chọc lông 6

Bảy trăm đồng đủ để cho Quách Bình Bình và chị dâu Ngô Huệ mua thức ăn trong một tháng, cũng tuyệt đối tốt hơn nhiều so với bọn họ ăn cơm hộp hay gặm bánh bao.
Thẳng thắn mà nói, Hứa Đào cũng không phải nhiều tiền phát thiện tâm, cô biết cái này không tính là một khoản chi phí nhỏ, nhưng cô cũng thật sự cảm thấy những tài xế kia cực khổ, căn cứ mức buôn bán của ngày khai trương và ngày hôm qua mà suy tính, tiền lời một tháng trừ chi phí mướn sân bãi, trừ đi tiền xăng, trừ đi tiền lương và tiền huê hồng của tất cả mọi người, mỗi một tháng công ty Đào Viên vẫn kiếm được tiền, cũng đến mấy chục ngàn.
Sau khi tính toán xong, Hứa Đào cảm thấy tốn mấy trăm đồng để cho những tài xế xe taxi ăn ăn ngon một chút, cô đồng ý!
"Được, ngày mai tôi anh mọi người một chút." Triệu Vệ Quốc nghe Hứa Đào nói xong, thật ra thì cũng có thể biết mọi người chắc chắn sẽ không phản đối.
Tốn mười đồng tiền, ăn ở phòng ăn công ty một tháng, tại sao lại không đồng ý chứ?
Dĩ nhiên Triệu Vệ Quốc cũng không thể bảo đảm tất cả mọi người đều sẽ bằng lòng, nhưng người nào không muốn ăn ở phòng ăn, Triệu Vệ Quốc cũng không phản đối chính bọn họ mang cơm, nhưng người có đầu óc biết suy tính, cơ bản cũng sẽ không từ chối, tiền ăn uống một tháng mười đồng tiền, có thể ăn thức ăn nóng hổi, thật ra đã rất có lương tâm.
"Ừ." Hứa Đào gật đầu một cái.
Cô biết Triệu Vệ Quốc cơ bản cũng sẽ ủng hộ mình, nhắc tới cũng không có gánh nặng. chút nào
Chuyện đã nói xong, Hứa Đào liền bắt đầu ăn nhiều cơm, ăn cơm tối xong, để cho Triệu Vệ Quốc bắt đầu nấu nước tắm.
Triệu Vệ Quốc về nhà trễ, ăn cơm tối xong, Triệu Lệ Nam tắm xong thì bị nhét vào trong chăn chốc lát liền tự mình ngủ.
Hứa Đào tắm xong trở lại nhìn Triệu Lệ Nam một cái, đứa nhỏ đã ngủ say.
"Hai ngày này thật ngoan, cũng không cần kể chuyện trước khi ngủ." Hứa Đào trở về phòng cười nói với Triệu Vệ Quốc.
"Ừ!" Triệu Vệ Quốc gật đầu, cầm quyển sách “Duyên đến gần như vậy” đã xuất bản của Hứa Đào để xem.
Hứa Đào đóng cửa lại, thấy trong tay Triệu Vệ Quốc cầm quyển sách quen thuộc, ngẩn ra: "Sao anh lại đọc cái này?"
Đã quen nhìn Triệu Vệ Quốc nếu như không phải xem sách quân sự, thì chính là một ít sách rất nghiêm túc, đột nhiên thấy Triệu Vệ Quốc cầm sách cô viết, vô hình xông lên một cảm giác xấu hổ ngón chân chụp xuống đất.
"Anh không thể xem sao?" Triệu Vệ Quốc nhướng mày, còn thuận tay lật trang.
"À! Có thể!" Hứa Đào có thể nói gì, dù sao quyển sách này vô số độc giả cũng xem qua, cũng không ngại Triệu Vệ Quốc xem một chút.
"Tại sao khi còn bé bọn họ đều thích đối phương, sau khi lớn lên lại không nhận ra nhau?" Triệu Vệ Quốc xem sách, còn phát biểu cảm tưởng nghi ngờ.
Thật ra thì Hứa Đào viết thật sự thú vị, ngay cả Triệu Vệ Quốc là đàn ông sắt thép cũng có chút không cách nào hiểu: "Còn có thời điểm xảy ra hiểu lầm này, rõ ràng có thể giải thích rõ ràng, tại sao không giải thích?"
Có thể nói rõ ràng, nhưng hết lần này tới lần khác không nói, để cho hai người hiểu lầm khổ sở, kỳ quái.
Hứa Đào thổn thức nhướng mày: "Đại khái là bởi vì nữ sinh đều thích người đàn ông của mình tự lĩnh ngộ."
"Nhưng cô ta không nói ra thì làm sao anh ta hiểu?"
"Không hiểu được nữ sinh thì còn có thể nói cái gì?" Hứa Đào nhìn Triệu Vệ Quốc nhướng mày: "Cũng giống như chúng ta bây giờ, em nói, anh không vẫn không hiểu phải không?"
"Em đang đọc khẩu lệnh với anh sao?" Triệu Vệ Quốc không nhịn được bật cười.
Hứa Đào nhe răng, có chút hung đưa tay đoạt lấy sách: "Anh đọc thì đọc, đâm chọt cái gì?"
Hai tay Triệu Vệ Quốc không còn một mống, thấy Hứa Đào bỏ sách lên trên bàn, trở tay đưa đến sách quân sự bình thường mà anh hay xem: "Anh vẫn thích hợp xem cái này hơn, nghiêm cẩn!"
Đường đường là đàn ông, xem tiểu thuyết tình tình yêu yêu cái gì?
"Được rồi!" Triệu Vệ Quốc không biết làm sao cười nhận lấy sách, khóe mắt liếc thấy Hứa Đào ngồi ở bàn bên cạnh, thoa kem dưỡng hoa quế lên mặt: "Thật ra thì xem rất hay, nếu không em đưa cho anh xem thêm chút nữa, cùng lắm anh sẽ không hỏi em tại sao nữa là được.”
"Không được, không cho anh xem." Hứa Đào nhìn Triệu Vệ Quốc nhe răng.
Ha ha ——
Triệu Vệ Quốc không nhịn được cười, cũng ý thức được, mới vừa rồi những gì anh hỏi thật giống như đã chọc cô xù lông.
"Đến mức như vậy sao?"
"Phải.” Hứa Đào bôi xong kem hoa quế, quay đầu trừng mắt nhìn Triệu Vệ Quốc: "Đây là điểm quật cường cuối cùng của người viết sách! Tắt đèn, ngủ."
Hứa Đào bá đạo nhìn Triệu Vệ Quốc nói xong, lách cách tắt đèn điện, đồng thời bò lên giường.
Trời lạnh, người Triệu Vệ Quốc rất ấm, anh ngồi ở trên giường có một lúc, trên giường đều rất ấm áp, Hứa Đào lập tức chui vào trong ngực Triệu Vệ Quốc, sau đó bị ôm ngủ ngon cả một đêm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận