Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 249. Đón người 6

Cả nhà ba người Triệu Vệ Cúc vẫn đang đứng đợi ở chỗ vừa nãy, Hứa Đào lái xe đến rồi dừng lại.
“Vệ Cúc, em rể, hai người dẫn cháu ngoài ngồi sau đi!” Hứa Đào mở cửa xuống xe nói.
“Được.” Triệu Vệ Cúc gật đầu, luống cuống dắt Ngô Học Văn, nhìn Hứa Đào khoác áo màu nhạt, thắt dây đai lưng, vô cùng xinh đẹp, hoạt bát, trong mắt đều là sự tò mò và ngạc nhiên.
Cô ta không hiểu nhiều về chị dâu Hứa Đào, tuổi tác Hứa Đào nhỏ hơn cô ta, gả đến nhà họ Triệu nửa năm trước, vì trong nhà cô ta bận rộn chuyện ruộng đất, cũng là lúc Tết Đoan Ngọ về nhà một chuyến, nhưng lúc đó gấp gáp, về nhà ăn không được mấy miếng cơm trưa thì phải quay về nhà chồng.
Nghiêm túc tính lại, số lần gặp Hứa Đào cũng chỉ hai ba lần mà thôi.
Lần đầu tiên gặp là lúc Triệu Vệ Quốc và cô kết hôn, sau đó là Tết Đoan Ngọ, sau đó là bây giờ, nhưng lại không ngờ tới, lần thứ ba gặp mặt sẽ là tình huống thế này.
“Em rể, để gà ngoài cốp xe đi! Trứng gà dễ vỡ, thì dùng tay xách.” Hứa Đào nhìn Ngô Lâm Tiêu, cầm chìa khóa đi mở cốp xe.
“Được.” Ngô Lâm Tiêu vội gật đầu.
“Lên xe đi!” Hứa Đào mở cốp xe lên, thấy Triệu Vệ Cúc dắt Ngô Học Văn vẫn còn đứng tại chỗ, cười nhìn Ngô Học Văn, đưa tay mở cửa ở ghế sau ra: “Cháu ngoại nhỏ, mời lên xe!”
“Chào mợ cả.” Ngô Học Văn hơi ngượng ngùng chào hỏi.
“Chào cháu.” Hứa Đào cũng cười theo.
“Học Văn lên xe trước đi.” Triệu Vệ Cúc nắm nách của cậu bé, bế Ngô Học Văn lên xe.
Ngô Học Văn xích mông ngồi lên xe, Triệu Vệ Cúc và Ngô Lân Tiêu cũng có chút không biết ngồi trên xe như thế nào.
“Chị hai, anh rể, hi hi.” Triệu Vệ Lan ngồi chỗ phó lái, nhìn mấy người cười híp mắt.
Trong mắt Triệu Vệ Cúc đều là bối rối và không biết phải làm sao, lúc nhìn thấy em gái, thì dần bình tĩnh lại, sau đó nhìn thấy Hứa Đào cũng ngồi lên xe, khởi động xe, lái xe.
Xe chuyển động, sườn núi này vừa dài vừa dốc, bình thường đi đường rất vất vả, nhưng xe lập tức lái đến rồi.
“Chị hai, chị dâu lợi hại không!” Triệu Vệ Lan ngồi ghế phó lại, nghiêng đầu nói với chị hai Triệu Vệ Cúc.
“Lợi hại.” Triệu Vệ Cúc gật đầu, biết lái xe có thể không lợi hại sao? Quả đúng là quá lợi hại.
“Ừm ừm.” Triệu Vệ Lan gật đầu, lại nhìn cháu ngoại gầy gò ngoan ngoãn: “Học Văn, có phải cháu không ăn cơm đầy đủ không?”
“Dì nhỏ, cháu đã ăn cơm rồi.” Ngô Học Văn cũng rất ngoan, cậu bé rất nghiêm túc trả lời Triệu Vệ Lan.
Phụt hì hì, Triệu Vệ Lan không nhịn được bật cười, Ngô Học Văn bị Triệu Vệ Lan cười cho ngượng ngùng, ngồi trên ghế, hai cánh tay nhỏ nắm lại ngoan ngoãn, sau đó tầm mắt chuyển sang nhìn Hứa Đào lái xe.
“Mẹ ơi, nhanh quá.” Ngô Học Văn từng đi theo cha mẹ qua con đường bùn đất này, tương đối mà nói thôn nhà họ Triệu, vẫn được coi là thôn khá lớn, thôn Tiền Sơn quả thực là thôn nhỏ xa xôi, trong thôn đi chợ hoặc mua đồ gì đó, đều phải đi hơn một tiếng đồng hồ đến thôn nhà họ Triệu trước khi đi xe xuống thị trấn mua.
Bình thường con đường này, đi bộ phải đi hơn một tiếng, hiện tại ngồi trên xe, lập tức cảm thấy dường như đã chạy qua rồi.
“Ừm.” Triệu Vệ Cúc sờ đầu con trai, ánh mắt nhìn phía trước xe, cũng nhìn thấy chiếc xe chậm rãi lái vào thôn nhà họ Triệu.
Mấy đứa trẻ quen thuộc ở thôn nhà họ Triệu đang dạo chơi ở cổng thôn, nhìn thấy xe lái quay về, liền kêu lên, đuổi theo bên cạnh xe, sau đó chạy theo đến cửa nhà họ Triệu.
Triệu Vệ Cúc ngồi xe một chuyến, cả người đều ngẩn ngơ, mới xuống xe, liền nhìn thấy mẹ Triệu ở cửa nhà.
“Mẹ.” Triệu Vệ Cúc bế Ngô Học Văn xuống xe, tự mình cũng vội vàng đi xuống gọi người.
“Tiểu Cúc, Lâm Tiêu, mau vào nhà uống nước.” Mẹ Triệu nhìn thấy con gái thứ hai cũng vui vẻ, trước đây bà cũng không tin tưởng lắm, lúc này nhìn thấy Hứa Đào lái xe về xuống xe, rốt cuộc mẹ Triệu mới tin chuyện Hứa Đào thật sự biết lái xe.
“Mẹ!” Ngô Lâm Tiêu xuống xe xách hai con gà và trứng gà mở miệng gọi mẹ Triệu.
“Bà ngoại.” Ngô Học Văn cũng tiến tới bên cạnh mẹ Triệu, cậu bé gầy gò ngoan ngoãn gọi người.
“Ừa, thật ngoan.” Mẹ Triệu sờ mặt cháu ngoại nhỏ, kéo Triệu Vệ Cúc vào nhà: “Con xem lại gầy đi rồi, sao gầy đi dữ vậy.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận