Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 108. Đánh tới 2

Hứa Đào cảm thấy thật sáng suốt khi mua ba con lươn, một nhà ba người ăn vô cùng thỏa mãn. Sau bữa cơm chiều, Hứa Đào đọc sách cho Triệu Lệ Nam như bình thường.
"Mẹ, hôm nay anh Tiểu Chí không đến ngủ với con sao?" Buổi sáng Triệu Lệ Nam tỉnh lại phát hiện có người bạn nhỏ ngủ chung, khỏi nói vui vẻ biết bao nhiêu.
Trẻ con chỉ thích náo nhiệt, hơn nữa Triệu Lệ Nam dường như đặc biệt không thích cô độc.
"Ừ, hôm nay anh Tiểu Chí phải về nhà mình." Hứa Đào kéo thảm nhỏ lại cho đứa nhỏ.
"Vậy cũng tốt." Triệu Lệ Nam có chút mất mác, cũng không quấn quít Hứa Đào nữa.
Hứa Đào tiếp tục đọc câu chuyện cho đứa nhỏ, câu chuyện đọc đến một nửa thì Triệu Lệ Nam đã ngủ, Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc đứng lên trở về phòng, thuận tiện, Hứa Đào nhìn đồng hồ đeo tay một cái.
Thời gian đã chín giờ rưỡi, cũng không biết Chu Hải Chí có về nhà hay chưa, hay là vẫn giống như trước kia?
Trong lòng Hứa Đào thật ra vẫn nhớ đến Chu Hải Chí, cô nghĩ đến bình thường Chu Hải Chí không về nhà cũng sẽ tựa vào bên cạnh tảng đá ở cuối hẻm để ngủ, trong lòng không khỏi hơi chua xót, cô biết Chu Hải Chí tuổi tác không lớn, nhưng trong xương cốt lại rất quật cường.
"Chúng ta đi đến cuối hẻm xem một chút đi! Cũng không biết hôm nay Chu Hải Chí có về nhà chưa?" Mặc dù Hứa Đào bỏ đi suy nghĩ nhận nuôi Chu Hải Chí, cô cũng không muốn gây phiền toái cho mình, nhưng cô vẫn không thể nhìn cậu bé đáng thương như vậy.
Cô suy nghĩ muốn cùng với Triệu Vệ Quốc đi nhìn xem thử, nếu như Chu Hải Chí không có ở đó thì tốt nhất, nếu như thật sự đang ngủ ở đó, cô cũng có thể mang đứa nhỏ về nhà nghỉ ngơi.
Đứa bé nhỏ như vậy, qua đêm ở bên ngoài, quả thực vẫn cảm thấy không đành lòng.
"Được." Triệu Vệ Quốc đáp ứng trở về phòng cầm đèn pin đi ra.
Bây giờ đèn pin đều là màu bạc, bên trong bỏ vào lượng lớn pin, sau khi mở lên ánh sáng cũng không phải rất sáng, nhưng cũng miễn cưỡng có thể chiếu sáng đường, chỉ là cầm ở trong tay rất nặng.
"Đi thôi!" Triệu Vệ Quốc nắm tay Hứa Đào đi ra ngoài.
Hứa Đào sợ tối, năng lực nhìn ban đêm của cô so với Triệu Vệ Quốc mà nói kém hơn rất nhiều, hơn nữa trong ngõ rất yên tĩnh, cô và Triệu Vệ Quốc cầm đèn pin đi vào cuối hẻm, mơ hồ còn có thể nghe được xa xa trong hẻm thỉnh thoảng truyền tới một hai tiếng chó sủa.
"Tối như vậy, yên tĩnh như vậy, cũng không biết trước kia Chu Hải Chí làm sao chịu đựng đến trời sáng." Hứa Đào quả thực bội phục sự can đảm của đứa trẻ kia.
Hứa Đào là một người trưởng thành, cô cũng không có cách nào một mình ở trong hẻm này đến trời sáng, chỉ suy nghĩ một chút, Hứa Đào cũng đã rợn cả tóc gáy, tự mình tưởng tượng đến điên mất.
"Cẩn thận một chút, nơi này có một cái hố." Triệu Vệ Quốc dắt Hứa Đào, không trả lời nói của cô, mà là lên tiếng nhắc nhở cô.
"Ừm." Hứa Đào gật đầu, kéo tay Triệu Vệ Quốc, sải bước nhẹ nhàng vượt qua cái hố đó.
Hai vợ chồng tay trong tay vẫn luôn hướng về phía cuối hẻm, không đến mấy phút liền đi tới bên cạnh tảng đá mà Chu Hải Chí nói, Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc đi tới, cũng chiếu đèn pin một vòng, kết quả thật sự thấy được Chu Hải Chí phía dưới tảng đá.
Chu Hải Chí còn chưa ngủ, mặc quần áo ngày hôm qua Hứa Đào chuẩn bị cho cậu bé, đứa nhỏ quấn trên mình một cái túi rác, thân hình nho nhỏ vùi ở cạnh tảng đá, nhìn vô cùng đáng thương.
"Tiểu Chí!" Mũi Hứa Đào chua xót nhìn đèn pin chiếu rọi xuống, mặt đứa nhỏ đầy kinh ngạc, rúc cổ lại.
"Dì." Chu Hải Chí hết sức ngượng ngùng bò dậy.
"Mẹ cháu lại khóa cửa bỏ cháu bên ngoài sao?" Hứa Đào hít thở sâu, cố gắng để cho mình bình tĩnh, nhưng ánh mắt nhìn về phía cánh cửa bên cạnh cách đó không xa.
Từ trong khe cửa thậm chí còn để lộ ra một chút xíu ánh sáng, hiển nhiên trong phòng còn có người chưa chìm vào giấc ngủ mà đã khóa chặt cửa lớn, chuyện táng tận lương tâm như vậy mà cũng làm được, quang minh chính đại không để cho đứa nhỏ về nhà, ấy vậy Chu Hải Chí cũng không dám đi gõ cửa.
"Dạ." Chu Hải Chí gật đầu một cái.
"Cùng dì về nhà ngủ chung với em trai Tiểu Nam đi! Nơi này không an toàn." Hứa Đào đưa tay sờ đầu cậu bé một cái.
"Dì. . ." Biểu tình Chu Hải Chí có chút do dự, ngại đi quấy rầy nhưng lại không nhịn được có chút khát vọng sự ấm áp của gia đình.
"Đi thôi!" Hứa Đào đưa tay về phía đứa nhỏ.
Chu Hải Chí nhìn bàn tay Hứa Đào một chút, nghiêng đầu nhìn cánh cửa màu vàng nhạt đang đóng chặt một chút, một lát sau, đặt bàn tay gầy yếu nhỏ bé vào bên trong bàn tay của Hứa Đào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận