Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 268. Bao lì xì 1

Người ở trong gian nhà chính nhìn bầu trời thâm trầm ở bên ngoài một chút, cũng cảm nhận được ý nghĩ sâu xa được che giấu trong lời nói của Hứa Đào, thật ra thì cũng không coi là che dấu, cô chính là quang minh chính đại không lưu lại thể diện cho Tôn Phương.
Đương nhiên mọi người cũng đều biết, đúng là bản thân Tôn Phương mở miệng gây chuyện trước, cũng không trách người khác không cho cô ta thể hiện.
Mọi người lúng túng cười cười nói chuyện, phần lớn đám rễ phụ đều là thanh niên trẻ tuổi của Triệu Gia Thôn, tất cả đám dâu phụ đều chưa lập gia đình, cho nên một đám thanh niên liền đề nghị tiễn đưa đám dâu phụ trở về.
Đám dâu phụ có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không từ chối.
Một đám người nam nam nữ nữ liền tạm biệt rời khỏi nhà họ Triệu, Triệu Vệ Cường và Tôn Phương thì đứng ở cửa viện tiễn đưa mọi người, sau đó tức giận trở về.
Đám dâu phụ và rễ phụ vừa đi, náo nhiệt trong nhà họ Triệu cũng an tĩnh không ít, Hứa Đào tiếp tục ngồi ở bên cạnh lồng sưởi cùng Triệu Lệ Nam chơi bi thủy tinh, thỉnh thoảng Triệu Vệ Quốc cũng chỉ điểm nói đôi câu, không khí một nhà ba người vẫn hòa hợp như cũ.
"Hừ." Tôn Phương quay trở lại thấy Hứa Đào thì bất mãn hừ một tiếng, tức giận trở về phòng.
Triệu Vệ Cường cũng miễn cưỡng cười cười, sau đó vội vàng đuổi theo vào phòng dỗ người.
Toàn bộ hành trình Hứa Đào dùng thái độ chuyện không liên quan đến mình, cùng nhóc con tiếp tục chơi, Triệu Vệ Quốc cũng yên lặng ngồi bên cạnh nhìn, cha Triệu thì ngồi ở gian nhà chính hút thuốc lá, đối với chuyện hai người Hứa Đào và Tôn Phương bất hòa, nhìn thấy trong mắt nhưng cũng không tính toán sẽ quan tâm đến.
Chỉ chốc lát sau, trong phòng Triệu Vệ Cường liền truyền tới âm thanh hai người nhỏ giọng đối thoại, Tôn Phương không vui vẻ, nhưng vẫn bị Triệu Vệ Cường nhắc nhở đè thấp giọng.
"Em vốn không nên nói những lời đó ở trên bàn trà, cũng không thể trách chị dâu cả sẽ không vui vẻ." Triệu Vệ Cường ngồi ở trên giường trong gian phòng, nhìn Tôn Phương đang tức giận, giọng bất đắc dĩ mở miệng.
Anh ta cũng không hiểu nổi, đang êm đẹp mà Tôn Phương bắt buộc phải xé rách mặt cùng chị dâu cả làm gì?
"Đến cùng anh đứng về phía ai?" Tôn Phương lập tức nghiêng đầu trừng anh.
Người đàn ông này, cô ta mới vừa gả tới có một ngày thì đã để cô ta phải chịu ấm ức, thật sự là bực bội muốn chết.
"Tôn Phương, em nói phải trái một chút, chị dâu cả cũng không trêu chọc em, em ở ngay trước Tiểu Nam mặt nói thứ lời đó, nó mới bao lớn chứ? Chị dâu cả là mẹ kế, nhưng mà chị ấy đối với Tiểu Nam là thật lòng thật dạ, đều khiến mọi người hài lòng." Triệu Vệ Cường nhức đầu mở miệng khuyên giải an ủi, anh ta đã cảm thấy đuối lý, thậm chí cũng không dám nhìn thẳng vào anh cả nhà mình, Tôn Phương ngược lại vẫn còn không vui vẻ như trước.
"Sao chị ta lại không chọc em, chị ta dẫn theo đứa trẻ chiếm hết sự chú ý, trên bàn có đầy người, tất cả đều khen đứa trẻ của chị ta tốt, khen đứa trẻ thông minh, ai còn nhớ em mới là cô dâu chứ?” Tôn Phương tức giận phản bác.
Nghĩ đến lúc ngồi ở trên bàn trà, đề tài của mọi người vốn đang vây quanh cô ta, Hứa Đào vừa ngồi lên bàn, trêu chọc đứa trẻ một chút, tất cả mọi người đều tập trung sang, cô ta có thể không tức giận sao?
"Em thật là. Anh nói chuyện này với em, là do em không đúng trước, em không nói lý lẽ, em nhìn anh không vui vẻ cũng được, nhưng một hồi đi ra ngoài thì em cũng đừng xụ mặt, em làm như vậy sẽ khiến cho anh và anh cả khó xử." Triệu Vệ Cường vừa nói, ánh mắt nhìn Tôn Phương rất nghiêm túc.
Anh ta thích Tôn Phương, Tôn Phương nổi giận cũng có thể nhịn nhẫn, phụ nữ mà! Dụ dỗ một chút cũng không sao, nhưng mà nếu Tôn Phương tranh cãi vô lý, anh ta cũng không thể tùy ý để cô ta nháo, mới vào cửa nháo không vui với chị dâu cả, không chừng bao nhiêu người bên ngoài nhìn vào cười nhạo.
Hơn nữa Tôn Phương lại tiếp tục làm ầm ĩ, phỏng đoán cha mẹ cũng sẽ không vui vẻ, ở chung không tốt.
"Biết rồi." Tôn Phương rất không hài lòng, nhưng vẫn trả lời Triệu Vệ Cường một câu.
Triệu Vệ Cường lại kiên nhẫn dỗ dỗ Tôn Phương, phụ nữ lỗ tai mềm, Triệu Vệ Cường còn rất biết ăn nói, kiên nhẫn dỗ mấy câu khen ngợi, trái lại cũng để cho Tôn Phương không còn tức giận nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận