Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 97. Đáng thương Tiểu Chí 1

Vốn dĩ là con hẻm nhộn nhịp nhưng sau khi trải qua một trận ầm ĩ trở nên yên tĩnh một cách lạ thường, trước kia Thạch Đầu thường xuyên mang theo một đám tiểu đồng bọn chơi đùa dù trời có nắng gắt, hiện tại lại không có bầu không khí đó, Thạch Đầu dường như thay đổi hoàn toàn, bắt đầu hiểu chuyện biết ở nhà phụ giúp cha mẹ.
Tiểu Chí tuổi còn nhỏ nhưng vì hoàn cảnh gia đình của bé, trừ bỏ chơi cùng tiểu đồng bọn trong hẻm thì cơ hồ đều đi bên ngoài nhặt ve chai các loại, đứa nhỏ sáng sớm rời nhà mãi tận trời tối mới có thể về nhà, Chu Vũ mẹ bé cũng mặc kệ không hỏi thăm gì tới, nghe nói còn mừng vì còn đỡ tốn lương thực.
Sự biến hóa của con hẻm Hứa Đào biết nhưng cũng không quan tâm nhiều, sinh hoạt luôn là như vậy, một nhà ba người bọn họ vẫn sinh hoạt ấm áp như cũ, mà Hứa Đào cũng không muốn thay đổi thêm cái gì.
Tháng 11 ở Dương Thành vẫn nóng như cũ, ngẫu nhiên trời sẽ đổ mưa, như hôm nay sau giờ cơm chiều ngoài trời những hạt mưa bắt đầu rơi tí tách, bình thường Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào có thói quen tưới rau sau giờ cơm nhưng hôm nay trời mưa, ăn xong là vào phòng dỗ Tiểu Nam ngủ sớm.
Tiểu Nam cũng biết mỗi lần bé ngủ là ba mẹ sẽ lặng lẽ đi phòng cách vách ngủ, mấy lần bé tỉnh dậy muốn đi tiểu đều phát hiện chỉ có một mình trong phòng, lúc ban đầu bé còn sợ, hơn nửa đêm đi sang phòng kế bên gõ cửa, mỗi lần vẫn là ba Triệu Vệ Quốc dẫn bé đi tiểu.
Tình trạng tiểu nửa đêm cứ kéo dài nên Triệu Vệ Quốc liền giới hạn lượng nước bé uống sau giờ cơm chiều, dần đà số lần tiểu nửa đêm của bé cũng giảm, ba mẹ để bé ngủ một mình bé rất bất mãn nhưng đến bây giờ lại thành thói quen.
Dù sao đi nữa trước khi ngủ mẹ phải ở bên cạnh bồi bé mới chịu!
Hứa Đào kể xong mấy câu chuyện xưa trong đầu thì hết biết chuyện để kể thêm nên cô đi nhà sách mua mấy quyển chuyện xưa, thời đại này truyện khá đặc sắc, hôm nay Hứa Đào đọc cho bé là quyển ưu chuộng hiện nay.
Chuyện xưa rất thú vị, thậm chí còn mang theo sức hút gay cấn phù hợp với thời đại này, Hứa Đào đọc say xưa cảm thấy ngoài trời mưa rất phù hợp với hoàn cảnh này.
“Hình như có người gõ cửa” Triệu Vệ Quốc ngồi bên cạnh cầm một cuốn sách quân sự xem, bên tại nghe giọng đọc chuyện xưa của Hứa Đào.
Ngay lúc Hứa Đào đọc đến cao trào của cuốn truyện, Tiểu Nam cũng tập trung tinh thần nghe, đột nhiên Triệu Vệ Quốc mở miệng nói mọt câu.
“A! Anh đừng nói bừa dọa người” Hứa Đào sởn tóc gáy trừng mắt nhìn Triệu Vệ Quốc
“Mẹ! Oa, có ma!” Tiểu Nam cũng hoảng loạn nhích lại gần Hứa Đào, hai mẹ con đều nhát gan không hẹn mà giận trừng mắt nhìn Triệu Vệ Quốc, tưởng anh cố ý dọa hai mẹ con.
“…….” Triệu Vệ Quốc không nhịn được cười nhìn một lớn một nhỏ thở dài: “Là có người gõ cửa thật, để anh đi xem” Đóng lại cuốn sách, Triệu Vệ Quốc rời khỏi giường.
Hứa Đào lúc này mới ý thức được Triệu Vệ Quốc không có nói giỡn, hơn nữa dựng lỗ tai lên mơ hồ nghe được xác thật là có người gõ cửa.
Thân hình cao lớn của Triệu Vệ Quốc đi ra ngoài nhẹ nhàng mở cửa ra liền thấy vóc dáng nhỏ nhắn của Tiểu Chí đang cầm trong tay bọc ve chai, cả người đều ướt nhẹp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch đứng ở cửa run run nhìn anh.
“Chú… Cháu có thể ngủ nhờ nhà chú một đêm không?” Tiểu Chí nhìn thấy người tới mở cửa là Triệu Vệ Quốc, đứa nhỏ lạnh đến hàm răng đánh bò cạp, đồng thời không quên thăm dò ý tứ của Triệu Vệ Quốc.
Lấy hết can đảm nói xong nó lại cúi đầu xuống.
Triệu Vệ Quốc nhìn đứa nhỏ nhăn mày một cái, không nói nhiều mà duỗi tay khom lưng bế Tiểu Chí lên rồi đóng cửa lại.
Hứa Đào cũng chú ý tình huống bên ngoài, cô rời giường đứng ở bệ cửa sổ thấy Triệu Vệ Quốc ôm Tiểu Chí vào nhà, mà Tiểu Chí trong lòng ngực Triệu Vệ Quốc giống như con chuột lột cô có chút khiếp sợ
“Tiểu Chí làm sao vậy? Lại còn mắc mưa nữa” Hứa Đào sốt ruột lấy khăn lông đi đến phòng khách.
Triệu Vệ Quốc đem Tiểu Chí vào trong nhà mới đặt xuống, toàn thân đứa nhỏ đều ướt đẫm, vóc dáng lại nhỏ xíu, hai hàm răng đáng đánh bò cạp.
“Dì!” Tiểu Chí cúi đầu: “Nhà con khóa cửa, con không có chỗ ngủ, bên ngoài trời mưa lạnh nên con nghĩ đến phòng khách nhà dì tránh mưa”Nếu trời không mưa, trong nhà khóa cửa thì nó có thể tìm cái góc nào đó trong hẻm ngủ cũng được.
Nhưng hôm nay ngoài trời mưa, bên ngoại quá lạnh nó lại không có chỗ ngũ, lại thêm mệt mỏi đói bụng.
Chương 39
Hứa Đào nhìn Tiểu Chí mà đau lòng, đứa nhỏ ngoan ngoãn như vậy mà Chu Vũ cùng Hồ gia lại xem nhẹ không quan tâm đứa nhỏ chỉ mới năm tuổi.
“Vệ Quốc, anh đi nấu giúp em ấm nước tắm rửa cho Tiểu Chí” Hứa Đào cầm khăn lông lau tóc cho Tiểu Chí, cũng không ngại đứa nhỏ dầm mưa dãi nắng bên ngoài nhặt ve chai đen tuyền.
Hứa Đào nhìn Tiểu Chí gầy trơ gầy trội, cả người ướt nhẹp còn nhìn cô cười ngây ngô khiến ngực cô đau đến lợi hại.
Nếu có thể, cô muốn đem Hồ gia sang bằng một trận
“Ừm” Triệu Vệ Quốc đáp lại rồi đi vào phòng bếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận