Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 459. Văn phòng phẩm 1

“Canh đến rồi.” Hứa Đào bưng một tô canh lớn từ phòng bếp ra, có hơi nặng, Triệu Vệ Quốc vội vã phụ một tay nhận lấy đặt lên bàn.
“Canh gà này tối hôm qua con đã bắt đầu hầm rồi, thịt gà không thể nào so được với ở quê, chỉ có thể cho thêm một chút đồ gia vị khác, đoán chừng thêm đồ cũng không ngon bằng canh gà thả vườn ở quê.” Hứa Đào giải thích mấy câu.
Trước đây cô nói gà mua ở Dương Thành không ngon lắm, cũng không phải lừa gạt, canh gà quả thực là hôm qua bắt đầu chuẩn bị, canh đã bỏ thêm không ít đồ bổ.
“Nghe rất thơm.” Triệu Vệ Cúc cười.
Triệu Vệ Quốc đứng dậy, mở đầu múc canh cho mọi người, đầu tiên là cha Triệu, rồi đến mẹ Triệu, kế tiếp múc cho Triệu Vệ Cúc.
“Tiểu Nam uống trước đi.” Cha Triệu lại định bảo Triệu Lệ Nam uống canh.
“Ông nội, ông uống đi, Tiểu Nam tự mình lấy.” Triệu Lệ Nam mở miệng dỗ dành ông nội.
“Được.” Cha Triệu gật đầu, dựng cây gậy gỗ trong tay bên chân, sau đó hai tay nhẹ nhàng chạm vào bàn ăn, rất cố gắng muốn nhìn rõ bát đũa.
“Ông nội, canh rất nóng, ông phải uống từ từ.” Triệu Lệ Nam nghịch ngợm thì nghịch ngợm, tố cáo thì tố cáo, nhưng cậu bé cũng rất có chừng mực.
Hứa Đào cũng từng nói với cậu bé, mắt cha Triệu không nhìn rõ vật, muốn đến Dương Thành làm phẫu thuật, cho nên lúc Triệu Lệ Nam nói chuyện, cũng tiện tay dắt tay cha Triệu, nhẹ nhàng đặt bên cạnh bát, rồi lại nhét cái thìa canh vào trong tay cha Triệu.
“Ừm, ông nội biết rồi.” Cha Triệu cầm cái thìa canh, vì Triệu Lệ Nam đặt vào tay ông, nên cha Triệu rất vui vẻ, cẩn thận bưng cái bát, biết canh nóng liền chậm rãi đưa lên miệng uống.
“Ông nội, canh có ngon không?” Triệu Lệ Nam cười hỏi.
“Ngon lắm.” Cha Triệu nếm thử một ngụm canh xong liền gật đầu.
Triệu Vệ Quốc vốn còn muốn tối nay đi đến phòng Triệu Lệ Nam, đem chuyện con trai nói bừa đánh một trận trong chăn. Nhưng lúc này nhìn thấy cậu bé chăm sóc cha anh, lại nhìn thấy cha Triệu vì sự chăm sóc của cậu mà vui vẻ, nên cũng vứt bỏ ý nghĩ đó đi.
Coi như cậu bé thức thời, tạm thời ghi nhớ đó trước, lần sau phạm sai lầm, đến lúc đó nợ mới nợ cũ tính chung một lượt.
“Chị dâu, canh gà rất tươi, rất ngon, là vì đã thêm cái này sao?” Triệu Vệ Cúc uống canh, nhìn một cục tròn vo trong bát, cô ta cũng không biết.
“Đúng, đó là bào ngư, hầm cùng canh gà mùi vị rất tươi ngon.” Hứa Đào gật đầu nói.
Bào ngư cô đã bắt đầu ngâm trước đó ba ngày, thay nước nhiều lần, sợ hầm không chín, nhưng vẫn tốt hầm được mùi vị không tệ.
“Bào ngư là như thế này à!”Ngô Lâm Tiêu trước đây chưa từng thấy qua, tỉnh Ôn bên kia dựa vào núi, bọn học cũng ít khi ra ngoài, tại quê trên phương diện ăn uống cũng đều là trong nhà tự cung tự cấp.
Nhiều nhất chính là mua một ít thịt lợn, mặt khác đều là đồ ăn trong nhà tự trồng, hải sản càng ít tiếp xúc hơn.
“Ngon quá.” Triệu Vệ Cúc cắn một miếng bào ngư, ánh mắt phát sáng, trên gương mặt gầy gò đều là sự ngạc nhiên.
Ngô Lâm Tiêu cũng nếm thử bào ngư trong bát mình, bào ngư Hứa Đào cho rất nhiều, lúc Triệu Vệ Quốc múc canh, căn bản trong bát đều sẽ cho một con.
“Rất ngon.” Mẹ Triệu cũng nói chuyện, đánh giá rất cao món canh.
Vì mắt cha Triệu không nhìn rõ, bữa cơm này mọi người ăn cũng tương đối chậm, trạng thái rất tùy ý, mọi người đều ăn ý không muốn để cha Triệu áp lực.
Mắt bản thân ông không nhìn rõ, ông cũng khó chịu hơn bất kì ai, nhưng ông lại không thích nhờ người khác làm cho mình, ông lão hiếu thắng cả một đời, cho dù là hiện tại cũng vẫn không muốn tỏ ra yếu kém.
“Vệ Cường đang làm việc sao?” Mẹ Triệu vừa ăn cơm vừa hỏi.
“Dạ, tối nay chú ấy sẽ tan làm sớm một chút qua đây ăn cơm tối.” Triệu Vệ Quốc đã gọi điện thoại liên hệ với Triệu Vệ Cường rồi.
“Để thằng bé làm việc cho tốt, bình thường khi nào tan làm thì tan làm lúc đó, không cần dùng đặc thù.” Cha Triệu nói.
“Vâng.” Triệu Vệ Quốc đáp lời không ý kiến.
“Tiểu Đào, năm này Vệ Cường như thế nào, có đối tượng vừa ý hay phù hợp không?” Hiện tại mẹ Triệu thật sự không muốn gì hết, chỉ bận tâm hôn sự của Triệu Vệ Cường.
“Con không nghe nói, con thấy hiện giờ có lẽ chú ấy chỉ một lòng một dạ làm việc và trả khoản vay mua nhà, dáng vẻ không cân nhắc chuyện kết hôn lắm.” Hứa Đào cười nói.
Triệu Vệ Cường làm việc mấy năm nay, đã tiết kiệm được một khoản tiền, anh ta hỏi Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc, vốn muốn buôn bán nhỏ, nhưng vẫn muốn tiếp tục làm việc ở công ty Dương Thành.
Trước mắt buôn bán ở Dương Thành, hoặc là tiền vốn lớn, còn không buôn bán lời nhỏ chắc chắn cần anh ta tự đi làm, không kinh nghiệm cũng rất dễ đem tiền gửi ngân hàng mấy năm nay đi bù lỗ hết.
Anh ta rất băn khoăn, cũng không biết phải làm sao, Hứa Đào liền đề xuất anh ta mua nhà, nói thật, mua nhà thật sự là một biện pháp một vốn bốn lời để tăng giá trị đồng tiền, bản thân Triệu Vệ Cường cũng đã nói, cũng không cần giàu có quá, sống cuộc sống bình thường là được.
Không yêu cầu cao, còn rất dễ hài lòng. Dẫu sao qua hai năm nữa, giá nhà ở Dương Thành bắt đầu tăng lên rồi, thương mại xuất nhập khẩu của Dương Thành cũng dần bắt đầu phát triển lên, người vùng khác sẽ càng ngày càng nhiều, nhu cầu nhà ở cũng sẽ tăng lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận