Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 78. Sinh nhật Tiểu Nam 6

Cô và Triệu Vệ Quốc cả hai có khả năng kiếm tiền, tiền thu vào của hai người đối với thời đại này tuyệt đối không phải con số nhỏ.
Bọn họ thuê phòng ở này một năm tiền thuê cũng mới hơn một trăm đồng.
Hứa Đào cũng thừa nhận, Triệu Vệ Quốc là người có năng lực không tồi, nàng lại có lợi thế kiến thức đời sau, viết văn cũng coi là tạm sống qua ngày, nếu cô không có điều kiện muốn kiếm 300 đồng sợ là phải mệt sống mệt chết, ví dụ như Ngô Tuệ.
Ngô Tuệ muốn kiếm 300 đồng phải ở nhà mỗi ngày xâu hạt chuỗi kết hoa, xâu hết mờ mắt cũng sợ khó mà kiếm được 300 đồng.
“A! Thật sự không được sao?” Tiểu Nam đang hưng phấn muốn chết, đột nhiên bị mẹ tạt gáo nước lạnh.
Hứa Đào cười sờ đầu tiểu gia hỏa, cầm sách vỡ lòng cho bé xem, tiểu gia hỏa thật thông minh Hứa Đào đã dạy bé ghép vần hai lần bé đều nhớ rõ, hiện tại cón tự mình nhìn mấy nhìn vào ghép vần đọc bập bẹ.
“Cái này đọc thế nào?” Hứa Đào chỉ vào chữ thử dò hỏi Tiểu Nam
“Báo chí”
“Còn cái này?” ngón tay mảnh khảnh của cô chỉ vào chữ kế bên
“Tin”
“Giỏi quá!” Hứa Đào khen bé.
“Mẹ, khen thưởng!” Tiểu Nam được mẹ khen lập tức ngửa mặt nhỏ lên.
Hứa Đào cười, hạ thấy đầu xuống hôn lên gương mặt nhỏ nhắn môt cái: “Khen thưởng nè!”
Bị hôn một cái Tiểu Nam nhe mấy cây răng sữa ra cười, tuy rằng mỗi ngày bé muốn sinh nhật nhưng Hứa Đào nói không được bé cũng không tiếp tục nháo, ở phương diện này bé rất ngoan, đây cũng là điều làm Hứa Đào thích bé.
“Mẹ” Tiểu Nam nhìn Hứa Đào kêu to
“Hửm?” Hứa Đào nhìn bé rồi lật sách sang trang tiếp theo
“Anh Tiểu Chí nói muốn đổi mẹ cùng Tiểu Nam, hì hì” Tiểu Nam phá lệ vui vẻ đứng lên kề sát tai nói với Hứa Đào.
“A! Là như vậy sao!” Hứa Đào bị tiểu gia hỏa nói chọc cười: “Vậy Tiểu Nam nguyện ý cùng anh trai đổi sao?”
“Mẹ tốt, không đổi” Ngữ khí tiểu gia hỏa kiên định
“Nếu mẹ không tốt liền muốn đổi sao?” Hứa Đào chọc bé
“Cũng không đổi, mẹ tốt nhất” Tiểu Nam tiếp tục đáp: “Mẹ, mẹ của anh Tiểu Chí hư”
“Sao lại hư?” Hứa Đào đem tiểu gia hỏa ôm ngồi lên đùi cô.
“Anh Tiểu Chí đói bụng, không cho ăn cơm” Tiểu Nam chu cái mỏ bất mãn nói với Hứa Đào.
Nghe được Hứa Đào nhíu mày cũng đoán được là vì cái gì rồi, Tiểu Chí là đứa nhỏ nhà họ Hồ chính là căn nhà cuối cùng hẻm Lão Bát này, đại khái đứa nhỏ khoảng 5 tuổi, mẹ Tiểu Chí thời trẻ là thanh niên trí thức xuống nông thôn, ở dưới đó rất nhiều năm lâu dần tìm một người trong thôn kết hôn.
Mới kết hôn chưa được bao lâu thì có chính sách phóng thích cho tầng lớp thanh niên trí thức, cô ta tốn một phen công phu mới thành công ly hôn trở về thành phố, nhưng về chưa được bao lâu chẳng những không có việc làm lại phát hiện mình mang thai, cô ta muốn phá bỏ cái thai nhưng bác sĩ nói thể chất không thích hợp giải phẩu, lần sau sợ khó có con.
Bất đắc dĩ cô ta sinh ra đứa nhỏ rồi ném cho nhà họ Hồ nuôi, nhưng họ Hồ lại ghét bỏ Tiểu Chí, đối với mẹ ruột Tiểu Chí là Chu Vũ cũng không khá gì mấy, Chu Vũ cuộc sống chật vật kiềm chế lâu rồi căm hận Tiểu Chí, đổ lỗi tất cả là tại Tiểu Chí nên cô ta mới ra nông nổi này, cũng chính vì thế đối với Tiểu Chí không đánh chính là mắng.
Cô từng nghe mẹ Tiểu Hoa nói qua chuyện này, thật đáng thương cho đứa nhỏ này, Tiểu Chí là đứa nhỏ đáng thương nhất trong hẻm Lão Bát này.
“Về sau anh Tiểu Chí đói bụng thì Tiểu Nam dẫn anh trai về nhà mẹ nấu đồ ăn cho anh trai ăn được không?” Hứa Đào nhìn chịu không nổi khi đứa nhỏ mới bây lớn đâu mà phải chịu khổ.
Tiểu Chí tên thật là Chu Hải Chí, rõ ràng mới năm tuổi nhưng chiều cao sắp sỉ với Tiểu Nam, thậm chí còn gầy hơn Tiểu Nam không ít, mỗi lần nhìn thân hình không khỏe mạnh của bé Hứa Đào đều chua xót, đây cũng là lý do tại sao mỗi lần cô đều hào phòng kêu Tiểu Nam bưng thức ăn ra chia sẻ cùng tiểu đồng bọn.
"Dạ" Tiểu Nam gật đầu đáp ứng, bé cảm thấy mẹ mình siêu cấp tốt liền chu mỏ hôn lên má Hứa Đào: "hôn hôn".
"Được thôi!" Hứa Đào đem mặt cúi sát xuống.
Hai mẹ con hôn qua lại rồi tiếp tục xem sách vỡ lòng cho đến khi Triệu Vệ Quốc tắm rửa xong trở về phòng.
"Tiểu tử thúi đi ngủ được rồi" Triệu Vệ Quốc vừa tiến vào liền nhắc nhở Tiểu Nam.
"Tiểu Nam chu cái miệng nhỏ nằm xuống: "Mẹ, kể chuyện xưa"
Hứa Đào dẹp sách vỡ lòng qua một bên nằm xuống bắt đầu kể chuyện xưa, hôm nay cô sẽ kể một câu chuyện khá nổi tiếng: "Hôm nay kể cái gì đây, truyện nàng tiên cá được không?"
"Mẹ kể rồi" Tiểu Nam trí nhớ tốt, trừ phi câu chuyện nghe còn dang dở sang ngày mai muốn Hứa Đào kể tiếp thì nghe chứ không thích nghe chuyện cũ.
Cái này làm Hứa Đào không khỏi thở dài, một câu chuyện nhiều nhất là kể được hai đêm, mấy ngày nay kể cũng nhiều, riết kho chuyện của cô sắp cạn kiệt.
"Vậy kể câu chuyện về Mẫu cô nương?" Suy nghĩ nửa ngày trời Hứa Đào mới nhớ ra câu chuyện nhỏ
"Dạ, cái này Tiểu Nam chưa nghe" Tiểu Nam gật đầu đồng ý.
Đứa nhỏ bây giờ chưa có phân biệt nam nữ, nhân vật câu chuyện bên trong mặc kệ là nam hay nữ đều nghe đến chăm chú, yêu cầu duy nhất của bé miễn là đừng có kể lại câu chuyện cũ là được.
Vất vả kể xong câu chuyện mới đem dỗ được bé ngủ, Hứa Đào thở dài một cái: "Xem ra, thời gian rảnh em phải đến hiệu sách mua mấy quyển truyện nhi đồng".
Bạn cần đăng nhập để bình luận