Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 259. Ăn kẹo 4

Hứa Đào nhanh chóng nặn một viên cầu tuyết nhỏ, nghiêng đầu đút cho Triệu Lệ Nam: “A!”
“A!” Triệu Lệ Nam ngoan ngoãn há miệng nhận lấy, quả cầu tuyết nhỏ vào miệng liền tan ra, cảm giác lạnh buốt, khiến cậu bé vô cùng vui vẻ.
“Lạnh, ha ha ha.” Nói lạnh, lại cười ngây ngô suốt.
Hứa Đào cũng tự nặn cho mình một viên cầu tuyết nhỏ, không có mùi vị gì, cảm giác cho vào miệng là nước, lạnh buốt.
“Mẹ ơi có ngon không?” Triệu Lệ Nam ngồi bên cạnh nhìn, kích động đợi Hứa Đào chia sẻ cảm nhận khi ăn tuyết.
“Không ngon.” Hứa Đào ăn một miếng, cảm thấy đỉnh đầu tê rần.
Ngoài lạnh ra, chỉ là một ngụm nước lạnh lẽo, có gì ngon đâu.
“Mẹ ơi Tiểu Nam muốn ăn nữa.” Triệu Lệ Nam lại sờ tay nhỏ vào bông tuyết, nắm rất vui vẻ nói chuyện.
“Không được, lạnh, đeo bao tay lên.” Hứa Đào lại từ chối, kéo tay cậu bé bảo cậu đeo bao tay vào.
“Mẹ, mẹ ơi, Tiểu Nam chơi một chút nữa.” Triệu Lệ Nam làm nũng, cái tay nhỏ trốn tránh không muốn mang bao tay, nhe răng cười hi hi lấy lòng Hứa Đào.
“Không được.” Hứa Đào lắc đầu.
Cậu nhóc nhỏ Triệu Lệ Nam làm nũng thất bại, liền đứng dậy xoay người định chạy trốn, đáng tiếc cậu bé mặc nhiều quần áo, đầy đặn, tuyết lại dày mười mấy centimet, cậu bé ba tuổi chiều cao còn chưa tới một mét, nhấc chân đạp một cái liền trực tiếp té nằm trong tuyết.
Hứa Đào thực sự là vừa tức vừa bất lực, khom người từ sau lưng bế cậu bé lên.
“Ha ha ha…” Triệu Lệ Nam được Hứa Đào bế ra lại cười, té trong tuyết không đau, cậu bé nằm mấy giây giống như con cá mặn nhỏ có thể không vui sao!
“Con muốn bị đánh đúng không!” Hứa Đào thực sự bất lực, túm nách cậu xoay người.
Triệu Vệ Quốc cũng rửa mặt xong, nhìn thấy Hứa Đào và Triệu Lệ Nam chơi đạp tuyết trong sân, lắc đầu đành chịu, anh đi bộ sang, đúng lúc nhận lấy con trai từ trong tay Hứa Đào, đồng thời nhét vào trong tay Hứa Đào một túi nước nóng màu đỏ đã được đổ nước nóng sẵn.
“Anh xem con trai anh.” Hứa Đào cầm túi nước nóng không vui, châm chọc Triệu Vệ Quốc.
Bây giờ đã bắt đầu bướng bỉnh không thể khống chế nổi rồi! Tiểu quỷ mới có ba tuổi thôi!
“Cha ơi, chơi vui lắm! Mẹ ơi, con muốn người tuyết, muốn ném tuyết.” Triệu Lệ Nam đang ở trong lòng Triệu Vệ Quốc, không sợ trời lạnh.
“Bảo cha con chơi cùng con.” Bản thân Hứa Đào sợ lạnh, sau khi nặn hai quả cầu tuyết nhỏ, liền không định đắp người tuyết nữa, quá lạnh rồi, cô sợ lạnh không thích hợp với hoạt động này.
Triệu Lệ Nam vẫn không bằng lòng: “Con không chịu! Mẹ chơi cùng con đi.”
Cậu bé Triệu Lệ Nam này tự chơi vẫn không đủ, còn muốn kéo Hứa Đào chơi cùng, có thể là vì Triệu Vệ Quốc chơi cùng cậu, chỉ biết chơi cùng cậu đơn thuần, không biết phối hợp tiếp lời chút nào.
“Được, mẹ chơi cùng con.” Hứa Đào gật đầu đồng ý.
Triệu Vệ Quốc bế Triệu Lệ Nam đi đến góc sân, lấy một cái xẻng, bắt đầu xúc tuyết bắt người tuyết, Triệu Lệ Nam đang lởn vởn bên cạnh tham gia góp vui.
“Cha ơi, nhiều một chút nhiều một chút.”
“Được.” Triệu Vệ Quốc phối hợp xúc tuyết.
Hứa Đào cũng ôm túi nước nóng chỉ huy Triệu Vệ Quốc, Triệu Vệ Quốc đã đắp ba người tuyết nhỏ, còn lấy mấy nhánh cây kết hợp, đắp còn rất thú vị.
“Cha ơi, đây là Tiểu Nam đúng không?” Triệu Lệ Nam nhìn một người tuyết nhỏ nhất, cười đùa hỏi.
“Ừm.”
“Không giống Tiểu Nam, không đáng yêu giống Tiểu Nam, haiz!” Triệu Lệ Nam than thở, nhưng vẫn rất vui vẻ, chỉ vào người tuyết bên cạnh xấu xí hơn: “Đây là mẹ sao?”
“Ừm.” Triệu Vệ Quốc tiếp tục trả lời.
“Anh đắp em cũng xấu quá rồi.” Hứa Đào ghét bỏ trêu chọc: “Không được, anh phải đắp người tuyết của em đẹp một chút.”
“Đúng, mẹ xinh đẹp, cái này xấu.” Triệu Lệ Nam cũng gật đầu hùa theo, cậu bé còn nhìn xung quanh, sau đó chạy đến bên chân Triệu Vệ Cường trong nhà chính bên kia: “Chú ơi, trái quýt, cháu xin trái quýt.”
“Được.” Bọn Triệu Vệ Cường đều đang ngồi uống trà đánh bài trong nhà chính, trên bàn bài đặt hoa quả khô làm đồ ăn vặt, Triệu Lệ Nam đi sang xin, Triệu Vệ Cường liền lấy một quả quýt cho cậu bé.
Triệu Lệ Nam nhận lấy quả quýt, lắc mông chạy đi, cầm một quả quýt lớn đặt lên đầu người tuyết.
Sau khi đặt xong, Triệu Lệ Nam cười: “Xinh đẹp.”
“...?” Hứa Đào nhìn người tuyết ở giữa, chỉ vào quả quýt, nhìn hơi buồn cười, nhưng nhìn thấy Triệu Lệ Nam nói đẹp, lại nhìn vẻ mặt nhỏ đang chờ cô khen ngợi, Hứa Đào miễn cưỡng gật đầu hùa theo: “Ừm, đẹp lắm.”
Còn có thể làm sao? Con mình lấy quả quýt đến vì người tuyết của cô, có thể không khen sao!
Bạn cần đăng nhập để bình luận