Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 267. Không thể 6

Có thể ngồi taxi nhỏ về hiển nhiên rất tốt, tưởng tượng cảnh không cần nếm gió tuyết, bọn họ hiển nhiên rất vui, Tôn Tú, Tôn Mỹ Như, ánh mắt tất cả đều phát sáng, vô cùng mong chờ.
Triệu Vệ Quốc lạnh lùng trả lời: “Chìa khóa đang trong tay chị dâu chú, hỏi chị dâu chú đi.” Triệu Vệ Quốc liếc nhìn Triệu Vệ Cường một cái, lại liếc nhìn Tôn Phương.
Hứa Đào đang dẫn Triệu Lệ Nam ngồi sưởi ấm cạnh lò sưởi trong nhà chính, cùng Triệu Lệ Nam chơi bi, lúc nghe thấy lời Triệu Vệ Quốc nói, bất giác mỉm cười một cái.
Kỳ thực chìa khóa xe nào ở chỗ cô, rõ ràng đang ở trong túi của Triệu Vệ Quốc, nhưng người đàn ông đã nói như vậy, thì khác nào giao cho cô sắp xếp sự việc rồi.
Trong lòng Hứa Đào không nhịn được có chút thoải mái, môi cũng khẽ mỉm cười vui vẻ.
“Chị dâu…” Triệu Vệ Cường nghiêng đầu nhìn về phía Hứa Đào có hơi ngại ngùng.
Hứa Đào đang chơi bi cùng Triệu Lệ Nam rất nghiêm túc: “Tiểu Nam, mẹ đặt chỗ này có được không?”
Triệu Lệ Nam nghiêm túc túc nhìn vị trí Hứa Đào chỉ, sau đó chỉ chỗ một ô vuông trông: “Mẹ, mẹ đặt chỗ này, đặt chỗ này là mẹ thắng rồi.”
“Ừa! Vậy mẹ thắng rồi Tiểu Nam có buồn không?” Hứa Đào cười hỏi.
“Sẽ không đâu.” Triệu Lệ Nam lắc đầu rất ra dáng đàn ông.
Hứa Đào liền cười đặt viên bi vào ô vuông trống nhỏ, Triệu Lệ Nam lập tức vỗ tay hoan hô: “Mẹ, mẹ thắng rồi.”
“Cảm ơn Tiểu Nam nhường mẹ nha!” Hứa Đào cười, tiến đến hôn lên gò má cậu bé một cái.
Con trai cưng của cô đấy! Cậu đáng yêu chết cô rồi!
“Tiểu Nam là đàn ông con trai, phải nhường mẹ rồi.” Triệu Lệ Nam cũng cười, cái tay nhỏ vỗ ngực nhỏ.
Mọi người trong nhà chính, bốn năm phù dâu toàn bộ đều xem tình cảm mẹ con của Hứa Đào và Triệu Lệ Nam chơi đùa, sau đó mọi người lại nhìn về phía Tôn Phương theo bản năng, chỉ cảm thấy, Tôn Phương đã mang đá đập lên chân mình rồi.
Triệu Vệ Cường có chút đau đầu, cũng cảm nhận được Tôn Phương rất mất mặt, liền bất chấp quấy rây Hứa Đào: “Chị dâu, chìa khóa xe đang ở chỗ chị đúng không? Vậy chị có thể đưa cho anh trai em, để anh ấy đưa mấy người phù dâu về nhà, bên ngoài tuyết rơi rồi.”
Lúc này Hứa Đào mới ngẩng đầu nhìn Triệu Vệ Cường, ánh mắt lướt qua người mấy người phù dâu, sau đó nhìn về phía Tôn Phương.
Tôn Phương cắn môi không dám lên tiếng, lúc này cô ta cũng có hơi hối hận lời bản thân kích động nói trước đây, nhưng lại có chút không cam tâm, rõ ràng người kết hôn là cô ta, người phải nổi bật cũng là cô ta, tại sao Hứa Đào lại muốn cướp đi sự nổi bật của cô ta, rõ ràng là mẹ kế của thằng bé, còn làm ra vẻ thương yêu nó, làm cho ai xem.
Tôn Phương nghĩ có chút bực mình, không cảm thấy bản thân mình đã làm sai.
“Xin lỗi chú nha! Xe hết dầu rồi, không chạy được.” Hứa Đào bình tĩnh nói dối từ chối, không cảm thấy ngại ngùng.
Chẳng phải trước đó Tôn Phương rất đắc ý sao? Lúc đó Hứa Đào đã nói rồi, hi vọng Tôn Phương đừng cầu xin cô, hễ sau này có cầu xin cô, cô cũng sẽ không giúp, dù chuyện cô là mẹ kế của Triệu Lệ Nam bị vạch trần rồi, kết quả cũng coi như đáng mừng, ngược lại tảng đá to trong lòng Hứa Đào đã được đặt xuống rồi.
Nhưng Hứa Đào vẫn như cũ, sẽ không bỏ qua như vậy, người ta tôn trọng cô một chút, cô sẽ tôn trọng lại gấp mười, có qua có lại mà!
Trước đó Tôn Phương làm cô khó chịu, hiện tại cô liền để cô ta mất mặt, rất tốt, chẳng phải thích nổi bật, thích sĩ diện sao?
“Cái này, là vậy sao!” Triệu Vệ cường tiếp lời rất miễn cưỡng.
Nhất thời Tôn Phương tức giận đến mức thở mạnh, trừng mắt nhìn Hứa Đào: “Chị dâu, xe taxi thật sự hết dầu rồi sao?”
“Đúng vậy!” Hứa Đào gật đầu vẫn bình tĩnh như cũ.
“...” Tôn Phương nhất thời giống như đã ăn phải con ruồi, hết lần này đến lần khác cô ta vẫn không thể nói được gì, tức muốn chết nhưng chẳng làm được gì.
“Không sao, vậy bọn em đi bộ về là được rồi.” Người nói là Tôn Mỹ Như, cũng là phù dâu ngồi cùng xe với Tôn Phương đến.
“Ừm, chị thấy lúc này bên ngoài gió tuyết hình như vừa vặn nhỏ lại chút rồi.” Hứa Đào sờ đầu Triệu Lệ Nam đứng dậy, liếc nhìn bầu trời vẫn đầy tuyết như cũ, tiếp tục mở mắt nói dối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận