Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 137. Lỗ tai 4

Triệu Lệ Nam cũng không phải là đứa trẻ muốn cái gì cũng ầm ĩ, giống như ở cửa hàng làm chăn bông hôm qua vậy, Triệu Lệ Nam tưởng chăn là bông, muốn đến ăn kẹo bông gòn, nhưng cậu không làm ầm lên.
Lúc này có thể kéo cô làm nũng, có thể thấy rằng cậu bé rất muốn ăn.
Hứa Đào cũng có thể hiểu được cảm giác giữa trời lạnh này mới đặc biệt thèm kem que, trước khi cô xuyên sách cũng thích ăn kem trong mùa đông lạnh.
“Hôn mẹ một cái.” Hứa Đào chọc vào má trắng nõn, cố ý rướn cổ tới.
Triệu Lệ Nam ngay lập tức ôm cổ Hứa Đào, hôn hai cái chụp chụp lên hai má cô, với vẻ lo lắng và vội vã.
“Ôi, đàn ông!” Hứa Đào cảm thấy sự lo lắng và qua loa của đứa trẻ, sau khi đứng dậy cô nhìn đứa trẻ bất đắc dĩ than một câu.
“Dạ?” Triệu Lệ Nam chớp mắt, nhìn Hứa Đào, dáng vẻ giống như mẹ à chắc không phải mẹ muốn lừa gạt tình cảm của con chứ.
Hứa Đào cũng không nói nhiều với cậu, dẫn cậu bé đến quầy bán đồ ăn vặt: “Con tự đi hỏi đi.”
Nếu muốn ăn kem que, Hứa Đào không ngại thuận tiện rèn luyện lòng dũng cảm của cậu, cô chưa bao giờ bảo Triệu Lệ Nam tự mua đồ!
Triệu Lệ Nam nắm lấy tay Hứa Đào, có chút sợ hãi, cậu bé chưa có kinh nghiệm mua đồ một mình.
“Mẹ ơi, mẹ mua giúp con.” Triệu Lệ Nam đòi bởi không biết phải làm sao.
“Không được, mẹ không giúp đâu. Con muốn ăn kem que, mẹ có thể mua cho con, nhưng con phải tự đi hỏi chú ấy, con hỏi một cây kem bao nhiêu tiền? Cho con, đây là một hào, Tiểu Nam cầm tiền tự đi hỏi chú rồi mua.” Hứa Đào đứng bên cạnh nói với đứa trẻ.
Triệu Lệ Nam có hơi nhút nhát, cũng có chút xoắn xuýt, nhưng cuối cùng vẫn là ăn kem đã thắng thế, cậu cầm tiền khẩn trương đi qua.
“Chú ơi, kem que bán như thế nào ạ?” Đứa trẻ hỏi nhỏ.
“Một cây kem cũ ba xu, một cây vị sữa năm xu, cháu muốn loại nào?” Chú bán quà vặt cũng giới thiệu cho cậu đến mua đồ, cũng không ngạc nhiên.
Đầu năm nay, khi trẻ con lớn hơn một chút thì sẽ chạy khắp nơi, nhiều đứa cũng tự chạy đến mua kem que về ăn, nhưng chưa có đứa trẻ nào có dáng vẻ vừa ngoan vừa can đảm giống Triệu Lệ Nam.
“Ùm, mẹ ơi mua cái nào đây?” Triệu Lệ Nam quay lại nhìn Hứa Đào.
“Con phải tự mình chọn nha!” Hứa Đào vẫn mang dáng vẻ tùy cậu bé.
Cũng vì để cho cậu bé thử mua đồ lần đầu mới đồng ý cho cậu ăn kem que, nếu không, cô sẽ không đồng ý để tiểu quỷ ăn kem que trong thời tiết vừa trở lạnh này.
“Chú ơi, cháu muốn cái thơm mùi sữa.” Triệu Lệ Nam xoắn xuýt một chút rồi đưa ra quyết định.
Trẻ em trước đây chưa từng ăn vị sữa sẽ muốn thử nó!
“Được.” Ông chủ lập tức mở thùng xốp.
Triệu Lệ Nam dựa vào bên cạnh chiếc thùng một cách thích thú, ánh mắt nhìn chằm chằm vào thùng xốp, mãi cho đến khi ông chủ lấy ra một que kem vị sữa, cậu lập tức mừng rỡ nhận lấy rồi quay lại khoe với Hứa Đào.
“Mẹ ơi, nhìn kem que Tiểu Nam mua nè.”
“Ừm, con vẫn chưa đưa tiền cho chú kìa.” Hứa Đào tiếp tục nhắc nhở cậu.
“Dạ! Đúng rồi, chú ơi, cháu trả tiền cho chú.” Triệu Lệ Nam vui vẻ đưa một hào cho ông chủ bán đồ ăn vặt.
Ông chủ bán đồ ăn vặt nhanh chóng lấy tiền lẻ trong hộp nhỏ ra, tìm năm xu rồi đưa cho Triệu Lệ Nam.
Triệu Lệ Nam một tay cầm tiền, một tay cầm kem que cười vô cùng vui vẻ, lần đầu tiên trải nghiệm mua đồ cũng không tệ.
“Con trả mẹ nè.” Triệu Lệ Nam vui vẻ trả lại năm xu cho Hứa Đào, định tự mình dùng hai tay mở tờ giấy mỏng của kem que.
Hứa Đào tiện tay bỏ năm xu vào túi, cúi đầu nhìn đứa trẻ, đợi sau khi Triệu Lệ Nam lấy tờ giấy ra xong, cô dẫn cậu về nhà.
Trước khi gió thổi, Triệu Lệ Nam vẫn trốn sau lưng Hứa Đào, lúc này cậu đang cầm kem que, nhưng khi gió thổi, cậu bé lấy cả hai tay che kem que lại, vì sợ kem que sẽ bị thổi bẩn.
Rất tốt! Lớn lên chắc chắn sẽ là một đứa ăn hàng.
“Đi đường cẩn thận.” Hứa Đào dẫn cậu đi, nhìn Triệu Lệ Nam ăn kem que không sợ lạnh, ăn đến mức thổi ra khí lạnh, nhưng vẫn tiếp tục ăn, khiến cô vừa buồn cười vừa bất lực.
“Mẹ ơi, ngon lắm.” Triệu Lệ Nam vui vẻ nói với Hứa Đào.
“Ừa.” Hứa Đào gật đầu.
“Mẹ ơi, mẹ cũng ăn đi.” Cậu bé nắm áo Hứa Đào, háo hức muốn chia sẻ mùi vị trong kem que với Hứa Đào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận