Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 99. Ăn mì

"Mẹ, anh Tiểu Chí thế nào rồi ạ?" Triệu Lệ Nam mặc dù ngây thơ nhưng đứa nhỏ cũng vẫn thấy nghi hoặc, cho nên lúc Hứa Đào nấu mì, Triệu Lệ Nam liền hạ giọng ngẩng cái đầu nhỏ lên hỏi thăm.
Sau khi Hứa Đào nhìn thoáng qua mì trong nồi mới cúi đầu xoay người ngồi xuống cùng đứa nhỏ mặt đối mặt, lúc cô nói chuyện nghiêm túc đều thích cùng Triệu Lệ Nam mặt đối mặt để nói: "Mẹ anh Tiểu Chí đối xử với anh ấy không tốt, hôm nay anh ấy không có nơi để ngủ, cho nên đợi lát nữa ăn mì xong, con và anh Tiểu Chí ngủ chung có được không?"
Chu Hải Chí nói muốn ở trong phòng khách tránh mưa, nhưng đứa nhỏ mới năm tuổi, Hứa Đào có thể lạnh tâm lạnh phổi sao? Cô không thể! Dù sao cô là người trưởng thành bình thường, cô không thể mặc kệ đứa nhỏ năm tuổi đáng thương như Chu Hải Chí được.
"Vâng, anh Tiểu Chí và con ngủ chung! Tốt!" Triệu Lệ Nam nhếch miệng cười.
Dù sao đứa nhỏ cũng cảm thấy mỗi ngày cha mẹ dỗ cậu ngủ, buổi sáng cậu tỉnh lại đều là một mình không vui vẻ, có anh Tiểu Chí cùng một chỗ ngủ, cậu hẳn là sẽ rất vui vẻ.
"Mặt khác, mẹ sẽ cầm một bộ quần áo của con cho anh trai mặc, quần áo trên người Tiểu Chí đều bị ướt, không có quần áo mặc, có được không?" Hứa Đào lại tiếp tục hỏi ý kiến đứa nhỏ.
Cô muốn lấy quần áo của Triệu Lệ Nam cho Tiểu Chí mặc, bọn họ cao sấp xỉ nhau, thậm chí Tiểu Chí nhìn còn nhỏ gầy hơn Tiểu Nam, quần áo hẳn là sẽ vừa người, nhưng Hứa Đào mặc dù là người lớn, nhưng cầm quần áo của Triệu Lệ Nam cũng phải trưng cầu ý kiến của đứa nhỏ.
Đối với chuyện như thế này, Hứa Đào luôn luôn khai sáng, cũng sẽ không tùy ý cầm quần áo của đứa nhỏ, mặc dù cô có thể trực tiếp làm chủ, nhưng cô cũng không nỡ làm Triệu Lệ Nam không vui, hơn nữa Triệu Lệ Nam luôn luôn hào phóng, đứa nhỏ hẳn là sẽ không để ý.
"Biết rồi! Mẹ! Không phải bé heo cùng chó con thì đều có thể." Triệu Lệ Nam đối với quần áo mình thích vẫn không bỏ được.
Quần áo bé heo cùng chó con đều là lúc Hứa Đào dẫn đứa nhỏ đi mua, đứa nhỏ tự mình chọn lựa.
"Được, Tiểu Nam nhà ta thật tuyệt." Hứa Đào ôm gương mặt đứa nhỏ hôn một cái tán dương.
Triệu Lệ Nam lập tức đỏ bừng khuôn mặt bé nhỏ cũng hôn lại Hứa Đào, Hứa Đào thương lượng với Triệu Lệ Nam xong, liền đi vào trong phòng sửa sang lại một bộ quần áo của Triệu Lệ Nam đưa đến nhà vệ sinh bên kia.
"Triệu Vệ Quốc, em cầm một bộ quần áo của Tiểu Nam tới, chờ tắm xong, anh bảo Tiểu Chí mặc vào."
"Được." Triệu Vệ Quốc mở cửa phòng vệ sinh ra, nhận lấy quần áo trong tay Hứa Đào.
Hứa Đào đưa quần áo xong trở về, mì trứng gà rau xanh nấu trong nồi cũng đã chín, Hứa Đào cầm hai chén canh lớn múc vào, lại cầm hai cái chén nhỏ bỏ lên bàn.
Triệu Vệ Quốc dẫn Chu Hải Chí tắm xong trở về, Chu Hải Chí rất ngoan, tắm rửa cơ bản đều không cần Triệu Vệ Quốc hỗ trợ, nhưng đứa nhỏ tuổi không lớn lắm, cho nên nhiều khi vẫn là Triệu Vệ Quốc hỗ trợ, Chu Hải Chí vốn có chút sợ Triệu Vệ Quốc, đứa bé trai đối chú Triệu thân hình cao lớn luôn sinh ra cảm giác sợ hãi lại sùng bái.
Triệu Vệ Quốc cũng sẽ không cười đùa tí tửng, mặc dù không đến mức quá nghiêm túc, nhưng ấn tượng đem đến cho đứa nhỏ trong hẻm đều là rất uy nghiêm.
"Tắm xong rồi, mau tới ăn mì." Hứa Đào nhìn Triệu Vệ Quốc mang theo thùng nước, Chu Hải Chí mặc quần áo của Triệu Lệ Nam trở về, nhìn rất vừa người, liền cười tủm tỉm hỏi thăm đứa nhỏ.
Chu Hải Chí rất câu nệ ngồi trên bàn, đây không phải lần đầu tiên cậu tới nhà họ Triệu ăn cơm. Lúc sinh nhật Triệu Lệ Nam, cậu cũng tới ăn cơm tối, cũng bắt đầu từ ngày đó, nhà họ Hồ càng là ba ngày hết hai ngày không cho cơm ăn, sau đó cậu không có cách nào mới bắt đầu đi ra ngoài nhặt đồ bỏ đi bán lấy tiền.
Nghĩ tới đây, Chu Hải Chí nhịn không được có chút chua xót nơi đầu mũi.
"Cảm ơn dì." Nói lời cảm ơn xong, đứa nhỏ liền bắt đầu cầm đũa ăn mì.
Đứa nhỏ hẳn là rất đói bụng, Chu Hải Chí ăn cũng có hơi gấp.
Triệu Lệ Nam ăn cơm tối no rồi, cũng không đói nữa, nhưng đứa nhỏ vẫn ôm chén nhỏ, hút tuột một ngụm mì sợi, liền cười tủm tỉm hỏi Chu Hải Chí: "Anh Tiểu Chí ăn ngon không?"
Hứa Đào nghe đứa nhỏ hỏi đã cảm thấy buồn cười, may mắn đứa nhỏ ngây thơ, cũng đều có thể hiểu được ý tứ của nhau, không phải lời nói tình cờ của đứa nhỏ thì thật đúng là cần phiên dịch một chút.
"Ăn ngon." Tiểu Chí cũng nghe được hiểu ý tứ của Triệu Lệ Nam, liền gật đầu trả lời.
"Ừm, mẹ em làm mì sợi ngon nhất." Đứa nhỏ rất vui vẻ khi món mì mẹ nấu được khen.
"Tiểu Chí ăn nhiều một chút, dì nấu nhiều lắm." Hứa Đào cũng ngồi ở bên cạnh, nhìn hai đứa nhỏ ăn mì, Chu Hải Chí ăn nhanh, một chén nhỏ rất nhanh liền thấy đáy, Hứa Đào lại múc cho Tiểu Chí thêm một chén nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận