Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 442. Hối hận 8

". . ." Ngô Huệ không phản ứng, đi tới trước mặt năm cô con gái: "Ở cùng với mẹ đến khi trời sáng, chúng ta cầm tiền xong thì liền rời khỏi nơi này có được hay không?"
"Mẹ. . ." Tiểu Ngũ nhỏ nhất đưa tay nắm tay Ngô Huệ.
"Được, mẹ, chúng ta cùng nhau chờ." Diệp Tiểu Cầm gật đầu, kéo mấy người em gái, không chê bẩn ngồi ở trên đất: "Trời sáng là được."
"Dạ." Mấy cô gái, có thể là bởi vì gia đình, mỗi một cô gái đều rất ngoan, ngay cả Tiểu Ngũ nhỏ nhất cũng ngoan ngoãn dựa vào Ngô Huệ.
Cũng may là mùa hè, trời nóng nực, ngồi cũng không có sao, nhưng đêm này định trước sẽ dài đằng đẵng.
"Tạo nghiệt, làm sao cưới phải người phụ nữ như vậy, chẳng trách không sanh được con trai, nhất định là nó khắc con, thật may liệt tổ liệt tông phù hộ." Bà cụ Diệp ở trong phòng nói chuyện với Diệp Chấn Hoa, trong miệng luôn luôn đọc mấy câu kinh phật.
Tâm tình Diệp Chấn Hoa có chút phức tạp, cũng rất loạn.
"Mẹ thấy, hẳn là ông lão ở phía dưới phù hộ cho con. Ban đầu ông ấy kéo tay con, vẫn luôn sợ nhà họ Diệp chúng ta tuyệt hậu, làm sao cũng không yên lòng nhắm mắt, hôm nay con có con trai, cũng coi là không phụ lòng nhà họ Diệp." Bà cụ Diệp chân thành nói, tựa như người cháu này đã tồn tại vậy.
"Con cũng cảm thấy là cha đang phù hộ." Diệp Chấn Hoa nghe bà cụ Diệp nói như vậy, nghĩ đến cha.
Anh ta cũng là bởi vì cha qua đời mới đột nhiên tỉnh ngộ, anh ta không có thể sinh con trai, để cho cha không nhìn được cháu trai đã qua đời, là anh ta bất hiếu, vẫn luôn rất áy náy.
Cho nên tang sự kết thúc, sau khi trở về Dương Thành, trong lòng liền âm thầm thề, nhất định phải sinh con trai, bây giờ anh ta cũng thật sự lập tức sẽ có con trai, nói không chừng thật đúng là công lao của cha mình.
Diệp Chấn Hoa cảm khái nói, đi phòng bếp tùy ý nấu chút mì sợi, anh ta luôn luôn đều là về nhà chờ ăn, cũng bưng ra cho bà cụ Diệp, cũng nhìn sáu người đòi nợ ngồi trong sân một cái.
Không sai, thật đúng là đến đòi nợ mà!
Bôn ba một ngày, Ngô Huệ và năm đứa bé, ai cũng không ăn gì, không cần suy nghĩ, mấy đứa bé cũng đói.
Ngô Huệ há mồm một cái, muốn cho bọn nhỏ đi bên ngoài ăn một chút gì lấp bụng, nhưng mà trong túi cô ấy cũng chỉ còn dư lại hai đồng tiền.
"Ngoan, mẹ ôm con ngủ một hồi, ngủ sẽ không đói." Ngô Huệ dụ dỗ Tiểu Ngũ, sờ đầu Tiểu Họa một cái.
Hai đứa bé cũng ngoan, nghe lời nhắm mắt ngủ.
Ba đứa bé lớn mặc dù cũng đói, nhưng lại rất kiên định mà ngồi, chờ thời gian đi từ từ, từ từ, chịu đựng đến trời sáng, chịu đựng đến ngân hàng mở cửa, chịu đựng đến khi lấy được tiền rời đi.
Diệp Chấn Hoa và bà cụ tự mình ăn một chút mì sợi đối phó, bà cụ vui vẻ nằm xuống nghỉ ngơi, Diệp Chấn Hoa cũng nhìn người trong viện một chút, hừ lạnh trở về phòng.
Ly hôn, anh ta để cho bọn họ đi, tự mình không đi, còn không phải là bởi vì không có chỗ nào có thể đi sao, hừ, trong lòng Diệp Chấn Hoa ít nhiều có chút đùa cợt, bây giờ anh ta ký tên, Ngô Huệ không chừng hối hận đến ruột cũng xanh.
Anh ta sẽ chờ, chờ ngày mai cô ấy khóc nói không ly hôn, bây giờ cứ để cho cô ấy và mấy đứa con ngồi trong sân đến trời sáng đi.
Ngô Huệ cùng mấy đứa bé Diệp Tiểu Cầm cứ ngồi như vậy, mở mắt thấy trăng sáng trên bầu trời rơi xuống, lại nhìn thấy ánh sáng mặt trời chậm rãi dâng lên, giống như tâm tình của bọn họ vậy, rơi xuống đáy cốc, nhưng lại từ từ đi lên trên.
Buổi sáng, Diệp Chấn Hoa và bà cụ Diệp thức dậy, thấy mẹ con bọn họ hết sức có nghị lực, có chút cười lạnh trào phúng.
"Ngô Huệ, bây giờ cô hối hận vẫn còn kịp." Diệp Chấn Hoa quyết định cho Ngô Huệ một bậc thang đi xuống.
"Đi lấy tiền." Ngô Huệ đánh thức Tiểu Ngũ trong ngực, nhìn Diệp Chấn Hoa, giọng nói vô cùng chắc chắn.
Lòng đã sớm chết, đã lạnh thấu, cầm tiền lập tức rời đi cái nhà này, không cần nhìn thấy bà lão ác độc kia, không cần nữa bị Diệp Chấn Hoa chọc tức, Ngô Huệ chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái.
"Tôi cho cô cơ hội, tự cô lại không cần." Giọng Diệp Chấn Hoa lạnh như băng nhắc nhở.
Nếu Ngô Huệ không biết phải trái, vậy thì anh ta nhìn xem, con vịt sắp chết mạnh miệng tới khi nào, người phụ nữ không biết chữ, mang năm cô con gái sợ là không sống qua ba ngày.
"Chấn Hoa, mẹ đã suy nghĩ một đêm, ly hôn thì ly hôn, đuổi bọn họ ra ngoài là được, một phân tiền cũng không cho, để cho bọn họ chết đói ở bên ngoài." Ngày hôm qua là do bà cụ Diệp nghĩ đến cháu trai, bị hù dọa, sau khi ngủ dậy, nhất thời lại bắt đầu tiếc tiền.
Một đám con gái phải thường tiền, ăn uống bao nhiêu cơm gạo của nhà họ Diệp, ly hôn còn phải cho tiền.
Quả nhiên là bà lão ác độc, tròng mắt Ngô Huệ lạnh như băng nhìn Diệp Chấn Hoa: "Anh cũng không muốn đưa tiền sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận