Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 548. Quỳ xuống 1

Sau câu đầu tiên Triệu Vệ Lan mở miệng gọi tên ra, vẻ mặt của tất cả người nhà họ Triệu, bao gồm Hứa Đào đều như nứt ra, toàn bộ sững sờ tại chỗ.
Nói thật thì biểu cảm như nứt ra hoàn toàn, không kìm được tâm trạng của mình như vậy chắc chắn là lần đầu tiên từ khi Hứa Đào xuyên sách đến nay.
Cho dù trước đó đột nhiên biết Diệp Chấn Hoa có tiền trở nên xấu, Hứa Đào cũng không có thất lễ giống như lúc này.
Hai anh em Triệu Lệ Nam và Ngô Học Văn đều tò mò nhìn người ta, sau đó cũng bĩu môi.
Đối tượng của dì nhỏ, cô nhỏ này mang về nhà vậy mà không phải người Hoa, hình như là một người Nhật Bản.
Cát Trạch Tang? Đây là người Nhật Bản rồi! Người Hoa ai dám đặt cái tên này, e là sẽ bị đánh chết, đánh tàn phế,...
Mọi người khiếp sợ nhìn nhau một cái, ai cũng có thể cảm nhận được sự lo lắng và căng thẳng, đương nhiên bọn họ cũng hy vọng, chỉ là trùng tên thôi.
“Chào bác trai, chào bác gái, chào mọi người, cháu là Yoshizawa Murakami…” Yoshizawa Murakami đối tượng của Triệu Vệ Lan dẫn về nói chuyện, cười híp mắt chào hỏi mọi người, giọng điệu rất khách khí, ngôn ngữ dùng lại là tiếng Hoa lạc điệu.
Giọng điệu cậu ta nói chuyện kỳ lạ, có thể nghe ra không đúng, khẩu âm này còn có thể không phải người Nhật Bản sao?
“...” Cha Triệu chưa từng đọc sách gì, nhưng ông cũng biết, chữ Tang, chữ Quân đó là tên của người Nhật, sắc mặt liền trầm xuống.
Triệu Vệ Lan tìm một người Nhật Bản làm đối tượng? Đó là rìm chết!
“Triệu Vệ Lan, cậu ấy là người nước nào?” Giọng điệu cha Triệu nghiêm khắc, mở miệng chất vấn với vẻ mặt nghiêm túc.
“Cha, Cát Trạch Tang là người Nhật Bản.” Triệu Vệ Lan nhìn người đàn ông bên cạnh, ánh mắt thâm tình, quay đầu nói sự thật.
Người Nhật Bản, vậy mà thật sự là người Nhật Bản!
Cha Triệu đối với bất kỳ chuyện gì, với mấy đứa con cũng được, dù là chuyện của Tôn Phương trước đây vỡ lở ra cũng được, cha Triệu đều chưa từng đặc biệt tức giận.
Nhưng lúc ông ý thức được Triệu Vệ Lan đã tìm một đối tượng là người Nhật Bản, ông nhịn không được nổi giận, trong lòng đều giống như nảy ra ý bóp chết Triệu Vệ Lan.
“Triệu Vệ Lan!” Cha Triệu gọi tên của Triệu Vệ Lan, vỗ một tay xuống cái bàn trước mặt, vang một tiếng lớn.
Bàn bị vỗ phát ra tiếng vang cực lớn, người nhà họ Triệu cũng rất kinh sợ, tất cả mọi người đều chưa từng nghĩ đến Triệu Vệ Lan vừa mới tốt nghiệp đã vội dẫn đối tượng về nhà, cái này thì thôi đi, người dẫn về còn là người Nhật Bản.
Người Nhật Bản, đó có thể là thứ tốt sao?
Không nói Hứa Đào là người tương lai xuyên sách, tư tưởng của cô đã coi như rất cởi mở rồi, cô cũng không có cách nào chấp nhận người Nhật Bản.
Cha Triệu là người cả đời lớn lên trong sự tàn phá của người Nhật, cho dù hiện tại đất nước thái bình, dân cư yên ổn, nhưng mấy người cha Triệu, cũng vĩnh viễn không có cách nào quên đi những anh hùng người Hoa năm đó, đã dùng máu tươi và sinh mệnh tạo nên thời đại hòa bình, hưng thịnh như thế nào.
Cuộc sống bình yên này là dùng sự hy sinh và cống hiến của biết bao nhiêu người đổi lấy, Triệu Vệ Lan cô ấy sống trong cuộc sống bình yên, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp mà các liệt sĩ đổ máu đổi lấy.
Nhà bọn họ để cô ấy đi học, để cô ấy trở thành sinh viên đại học nữ đầu tiên trong thôn họ Triệu, không nói cô ấy báo đáp như thế nào, lại để người trong nhà cảm nhận được vinh dự như thế nào, đơn giản vinh dự cô ấy lấy được, đều là của người nhà họ Triệu bỏ ra tâm huyết dành cho cô ấy.
Đổi lại là Triệu Vệ Lan đã tìm một người Nhật Bản làm đối tượng? Cha Triệu sao có thể không tức giận, sao có thể không nổi giận.
Đùng! Đùng! Đùng!
Tâm trạng cha Triệu tức giận mất khống chế, ông hít thở sâu không biết nên làm cái gì mới tốt, chỉ có thể ra sức dùng tay đập lên mặt bàn, đập đến mức dùng hết sức.
“Cha, cha đừng kích động, cha bệnh cao huyết áp.” Triệu Vệ Quốc lập tức đi đến bên cạnh mở miệng khuyên ông.
Anh rất sợ, cha Triệu lập tức bĩu môi tức giận.
Người bệnh huyết áp cao quả thực rất dễ xảy ra chuyện, Triệu Vệ Quốc cũng rất lo lắng, đương nhiên, anh cũng hiểu sự tức giận của cha Triệu.
Đừng nói cha Triệu, trong nhà lúc này không có ai không tức giận, cho dù là Triệu Lệ Nam và Ngô Học Văn, bọn nhỏ cũng đều nghe những hành động độc ác, tàn bạo của người Nhật từ nhỏ mà lớn lên, từ nhỏ thường nghe thấy cũng biết người Nhật trước đây đáng ghét, đáng xấu hổ, đáng hận như thế nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận