Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 56. Gửi tiểu thuyết cho nhà xuất bản

Hứa Đào đếm đầu người mà mua, phân mỗi người một cây, còn dư lại đưa cho Tiểu Nam, tiểu gia hỏa nhỏ nhất, lúc phân cho tiểu bằng hữu khác tiểu gia hỏa cũng không vội mà chính là ngoan ngoãn nhìn. Hứa Đào rất hài lòng Tiểu Nam rộng lượng không háo ăn, xong xuôi cô xé giây plastic mỏng lấy cây kem bên trong cho Tiểu Nam.
"Ăn ngon quá.."
" Tuyệt cú mèo luôn, ngọt quá..!"
Bọn nhỏ bắt đầu liếm liếm cây kem, náo nhiệt thay phiên nhau khen ngon.
"Trời nóng, các con đừng chạy ra nắng biết không?" Hứa Đào thấy bọn nhỏ ăn đến vui vẻ, thuận miệng dặn một câu sau đó về nhà tiếp tục viết tiểu thuyết "DUYÊN ĐẾN GẦN NHƯ VẬY".
Hiện tại đã viết sơ sơ được hai ba vạn chữ, cố gắng viết thêm mấy ngày nữa là có thể đi bưu điện gửi cho nhà xuất bản.
"Oa! Ta muốn ăn kem, bà nội ta muốn ăn kem" Cách vách Lâm Tiểu Cường khóc nháo, âm thanh rất lớn.
"Lêu lêu! Tiểu Cường không có kem ăn! lêu lêu!" Thạch Đầu cố ý giễu cợt.
Hứa Đào ngồi trong phòng nghe được đối thoại của bọn nhỏ liền biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, không cần nghĩ cũng biết Lâm Tiểu Cường nhà họ Lâm kia lại thèm ăn khóc nháo.
Quả nhiên, không bao lâu truyền đến âm thanh khắc nghiệt của bà Lâm: "Đám nhãi ranh các ngươi cút ra xa một chút, mỗi ngày chọc thèm Tiểu Cường nhà ta vui lắm hả, đúng là một đám không được dạy dỗ".
"Ụa ụa!!" Thạch Đầu mang theo tiểu đồng bọn bày ra bộ dáng nôn mửa rồi như tổ ong bay về nhà Hứa Đào.
Hứa Đào bọn nhỏ chạy vào trong sân, ngồi một hàng trên gạch cửa ăn kem cố ý khiêu khích Lâm Tiểu Cường, bọn nó cảm thấy chơi vậy rất vui.
Hứa Đào cứ như vậy ngồi ở phòng khách nhìn bọn nhỏ không có đi ra ngoài, cô biết tục viết tiểu thuyết cũng không ngại bọn nhỏ cùng bà Lâm cách vách tiếp tục kết thù.
........
Trời ngày càng oi bức, Triệu Vệ Quốc đi Thượng Hải mới đó đã được sáu ngày.
Hứa Đào mỗi ngày ngoài giải quyết cơm ba bữa cho hai mẹ con, thời gian nhàn rỗi còn lại tập trung viết tiểu thuyết "DUYÊN ĐẾN GẦN NHƯ VẬY", số lượng từ từ hai ba vạn giờ đã đạt được trên năm vạn.
Chuẩn bị chỉnh chu xong tiểu thuyết Hứa Đào liền đi ra bưu điện.
Bưu cục ở đường Thủy Ấm bên này không xa, từ hẻm Lão Bát đến bưu cục mất khoảng hơn mười phút đi bộ, vòng qua cái vườn bách thú bên cạnh là tới.
Hứa Đào đã sớm đem bản thảo sửa sang lại xong, đem tờ đơn điền địa chỉ vào rồi kiểm tra lại thấy đã ổn liền đi đến quầy gửi.
"Hừ!" Hứa Đào mới đi đến trước cửa quầy đã nghe âm thanh hừ nhẹ, nhìn lại thì thấy Lâm Phương đang ngồi ở bên cạnh cửa quầy biểu tình kiêu căng ngạo mạn.
Hứa Đào cũng không để ý cô liền đi đến trước mặt nữ nhân viên của quầy gửi mĩm cười: "Phiền toán cô"
"Ừ!" Những năm đầu thập niên này nữ nhân viên công tác đều rất kiêu ngạo, nhân viên trực ở quầy gửi tuổi tác cũng không lớn, dáng dáp cũng vậy thái độ cực kỳ không kiên nhẫn.
Hứa Đào cũng không quan tâm câu nệ gì, dựa theo thủ tục theo đồ của mình gửi đi xong liền đi về nhà.
"Ngươi đứng lại!" Lâm Phương đối với thái độ của Hứa Đào thập phần khó chịu, cô đứng ở cửa sổ kêu to Hứa Đào.
Hứa Đào nghe nhưng làm bộ như không nghe thấy.
"Uy!" Lâm Phương nâng âm lượng của mình lên, người trong bưu cục đồng loạt nhìn cô.
Hứa Đào không nhịn được trợ mắt dừng chân quay đầu lại: "Có việc gì sao?"
"............." Lâm Phương tức giận trừng mắt, thấy Hứa Đào đứng lại cô khó chịu đứng lên, đi đến bên cửa sổ pha lê nhỏ, đi vòng qua cái lan can.
"Gần đây sao tôi không thấy Triệu đại ca?" Lâm Phương còn biết kiêng kị, ngữ khí dò hỏi cũng hạ thấp, ánh mắt chột dạ nhìn xung quanh.
A! Hứa Đào ánh mắt không chút thu liễm đánh giá Lâm Phương như một món hàng sau đó nở một nụ cười lạnh: "Cô rất quan tâm nam nhân của tôi thì phải"
".................." Lâm Phương tức giận trừng Hứa Đào.
Cô cũng không biết chính mình tại sao lại như vậy, biết Triệu Vệ Quốc rõ ràng đã kết hôn nên từ bỏ hy vọng mới đúng nhưng cô lại không cam lòng.
Mỗi ngày cô đều canh giờ tan tầm để gặp Triệu Vệ Quốc giống như ngày đó cùng anh trò chuyện.
Nhưng đã vài ngày chờ mong đều thất bại, thậm chí cô cố ý thăm dò trong viện nhà anh cũng không thấy được anh!
Cô sốt ruột suốt mấy ngày liền, hôm nay gặp Hứa Đào liền xúc động không nhịn được cứ vậy mà dò hỏi.
"Cô quản được tôi sao" Lâm Phương xem thường Hứa Đào phản bác.
Hứa Đào thấy vậy liền tặc lưỡi cô nhìn ra được tâm tư không chút che giấu của cô ta, nhưng cái làm cô mắc cười là cô ta thế mà ngang nhiên công khai chất vấn cô như đúng rồi, giống như Lâm Phương là vợ Triệu Vệ Quốc mà không phải Hứa Đào cô.
Hứa Đào cười nhạt một tiếng: "Cô thật sự là người nhà họ Lâm?" Cùng bà Lâm giống hệt mặt dày vô sỉ, trắng trợn đến táo bạo, đúng là mẹ nào con nấy.
"Tôi hỏi cô còn chưa trả lời đâu đấy! Đừng nói mấy lời vô nghĩ với tôi" Lâm Phương không kiên nhẫn thúc giục một câu.
Ánh mắt cùng thái độ này đúng là kích thích Hứa Đào cô mà.
"Chẳng lẽ tôi là mẹ cô chắc?"
"Cô có ý gì?" Lâm Phương liếc Hứa Đào, thái độ không thức thời của Hứa Đào làm cô phát bực.
"Tôi không phải mẹ cô, cũng không có nhiệm vụ cô hỏi gì phải đáp nấy!" Hứa Đào châm chọc một cái xoay người rời đi.
"Cô đứng lại đó cho tôi" Lâm Phương nổi giận đùng đùng.
Hứa Đào không phản ứng cô, bước nhanh rời đi mặc kệ Lâm Phương ở phía sau la hét khối bốc đỉnh đầu cô ta nghi ngút.
Lúc ra cửa tâm tình cực kỳ vui sướng vì hôm nay có thể gửi tiểu thuyết của mình, ai ngờ giữa chừng lại gặp loại người này, đối với Hứa Đào mà nói Lâm Phương giống như con muỗi thích kêu ong ong bên người, không cắn người nhưng chính là khiến người ta chán ghét!
Bạn cần đăng nhập để bình luận