Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 174. Khai trương 3

"Dì, là như vầy, chỗ ở trước kia của cháu có một ít rau cải, lúc dọn nhà cháu đã thu hoạch toàn bộ, sau khi mang tới đây cũng không ăn hết, cho nên dứt khoát ướp thành dưa muối hoặc là thức ăn khô. Nhưng mà không có xịa trúc, muốn tới hỏi dì có xịa trúc hay không, cháu muốn mượn để phơi nắng củ cà rốt." Hứa Đào thành thật trả lời.
"Có, dì đi lấy cho cháu." Trữ Vân Anh gật đầu một cái liền đi tới phòng chứa củi trong sân nhỏ.
Phòng chứa củi của nhà họ Trữ xây ở trong sân, dựng lên một cái lều, xịa trúc cũng đặt ở phía dưới lều, dùng bao bố bao lại để chống bụi.
"Dì, dì nói cho cháu biết là cái nào, cháu đến lấy." Trữ Vân Anh hơn bốn mươi tuổi rồi, bởi vì xấp xỉ mười năm đau khổ kia, người nhìn già nua hơn so với tuổi thật, Hứa Đào nhìn dì Trữ nhón chân, chuẩn bị đi lấy băng ghế, liền lập tức đi tới hỏi.
"Cái ở phía trên nhất, ở trong bao bố màu trắng, xịa trúc có hơi nặng, cháu cẩn thận một chút." Trữ Vân Anh cũng không muốn đích thân lấy, chỉ vị trí xịa trúc cho Hứa Đào.
"Được."
"Xịa trúc này đã lâu không dùng đến, hơi bám bụi, cháu phải tự rửa lại." Trữ Vân Anh nhìn Hứa Đào lấy xuống, đưa tay cởi bao bố ra.
"Được." Hứa Đào gật đầu một cái: "Dì có rãnh rỗi thì sang chỗ cháu ngồi chơi, cháu về trước đây."
Nhà còn có chuyện cần làm, Hứa Đào không cách nào ở lại nhà Trữ Vân Anh quấy rầy thêm.
Trữ Vân Anh gật đầu một cái, ngay sau đó lau tay, lại ngồi vào hành lang tiếp tục đan áo lông, trong phòng, Lưu Truân mang mắt kiếng nhìn bóng lưng Hứa Đào một cái: "Đó là người thuê nhà ở cách vách sao?"
Lưu Truân không hỏi chuyện thuê phòng, hôm nay cách vách đốt dây pháo, ông mới biết nhà cách vách đã được Trữ Vân Anh cho thuê rồi.
"Đúng vậy, người thật dịu dàng ít nói." Trữ Vân Anh trả lời, tốc độ đan áo lông trong tay vẫn thoăn thoắt.
Hai vợ chồng già cũng chỉ đối thoại đơn giản đôi câu, cũng không có gì nhiều để nói nữa.
Hứa Đào mượn được xịa trúc từ chủ nhà trở lại, lập tức rửa sạch xịa trúc mấy lần, ngay sau đó mới dọn tới hai băng ghế, đặt lên phơi dưới ánh mặt trời trong sân.
Xịa trúc đặt ở trên cái băng, củ cà rốt thái mỏng và cải xanh đã rửa sạch cũng được bày lên chính giữa xịa trúc.
Làm xong những chuyện này, Hứa Đào lại vén tay áo lên bắt đầu thu dọn phòng, sắp xếp hành lý vào trong tủ quần áo.
Tiền thuê phòng ở đây đắt hơn so với hẻm Lão Bát, tương đối mà nói, đồ xài trong nhà cũng đầy đủ hơn một ít, trong phòng ngủ chính còn có một tủ áo kiểu xưa, là loại tủ quần áo mà trên cửa gắn một gương toàn thân, có thể xê dịch, cũng thuận lợi để quần áo vào.
Tủ quần áo còn có màu sắc cực kỳ phù hợp với thẩm mỹ thời đại, còn có hai bông hoa giả bằng nylon.
Hứa Đào cảm thấy hoa giả này nhìn cũng rất đẹp, lau một cái đặt ở trên bàn sách.
Thời tiết thay đổi rồi, lúc dọn nhà, Hứa Đào đã thu dọn xong quần áo mùa hè, lại sắp xếp quần áo mùa đông vào trong tủ treo quần áo.
Chăn và vỏ chăn ở trong phòng cũng là hai ngày trước vừa mới mua và giặt sạch, Hứa Đào nhanh chóng thay đổi, cất các loại vật nhỏ xong, cũng bày sách lên bàn.
Tất cả mọi chuyện đều đã làm xong, nhà vốn cũng đơn giản, sau khi dọn dẹp chỉnh tề không ít, cánh tay Hứa Đào mệt mỏi, có chút không giơ lên nổi, mới chú ý tới mặt trời cũng lặng lẽ sắp xuống núi rồi.
Triệu Lệ Nam ở trong ngõ hẻm chơi thật lâu, mới vừa tiếp xúc với nhóm người bạn nhỏ mới, Triệu Lệ Nam cũng tương đối hài lòng.
Hứa Đào làm xong việc, đứa nhỏ cũng tự mình chạy trở lại, ôm hộp bi, xoạt xoạt tới, giống như là một tướng quân đánh thắng trận.
"Chơi có vui không?" Hứa Đào ngồi ở trong phòng khách nghỉ ngơi, thấy Triệu Lệ Nam thật vui vẻ trở về liền hỏi cậu bé.
"Vui ạ, Tiểu Thổ Đậu cách vách còn có kèn ác-mô-ni-ca, nói ngày mai sẽ thổi cho con nghe." Triệu Lệ Nam nói với Hứa Đào, đứa nhỏ có chút vui vẻ và mong đợi.
Hứa Đào nghe vậy nhướng mày, chẳng trách khi ở nhà làm việc, thỉnh thoảng có thể nghe phía bên ngoài truyền tới một hai tiếng kèn, còn tưởng rằng nghe nhầm, thì ra đứa trẻ hàng xóm cách vách có cây kèn.
Cười cười, trong khi Hứa Đào nói chuyện cùng với Triệu Lệ Nam, mơ hồ cảm giác được tình trạng gia đình của các bạn hàng xóm trong ngõ hẻm.
Tương đối mà nói, điều kiện gia đình của hàng xóm nơi này cũng cũng không tệ lắm, còn mua kèn cho con của mình chơi, hẻm Lão Bát bên kia, đứa trẻ cũng chưa có đãi ngộ này. Bọn họ nhiều nhất chính là chơi với đá nhỏ hoặc là bài cũ, thời điểm khác, không phải chơi cút bắt chính là nhảy dây vân vân, dù sao đều là mấy trò chơi nhỏ không tốn kém.
Bạn cần đăng nhập để bình luận