Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 432. Áy náy 5

Triệu Vệ Cúc nhìn Ngô Lâm Tiêu không đội gì cả liền lao ra cửa, mang bụng to đuổi theo, muốn mang nón trúc cho Ngô Lâm Tiêu che mưa, mưa đá lớn như vậy rơi vào trên đầu, cũng sẽ đập vào đầu đến hư.
Ngô Lâm Tiêu chạy nhanh, cũng không biết Triệu Vệ Cúc đuổi theo ra cửa, người nhà họ Ngô cũng không chú ý đến, Triệu Vệ Cúc đuổi một đoạn đường ngắn, không thể đuổi kịp nên không thể làm gì khác hơn là quay đầu về nhà, nhưng đường bùn đất bị nước mưa thấm ướt rất trơn.
Triệu Vệ Cúc vô tình té lộn mèo một cái, động thai.
Triệu Vệ Cúc té lại không bò dậy nổi, ngã ngồi trong gió thổi mưa đá rơi, chờ người nhà họ Ngô thất hồn lạc phách từ trên núi trở lại, còn đang rầu rĩ cây lê năm nay có thể sẽ không kết quả, liền phát hiện Triệu Vệ Cúc ngã ở trên đường, dưới người chảy rất nhiều máu.
Đội mưa đưa đi bệnh viện, tốn không ít tiền, Tiểu Học Văn vì vậy sinh sớm mà người yếu nhiều bệnh, mặc dù Triệu Vệ Cúc mạng lớn cũng cứu được, nhưng lưu lại bệnh căn nghiêm trọng, những năm này vẫn luôn không tốt lắm.
Chuyện của Triệu Vệ Cúc, mẹ Triệu vốn là không muốn nói cho Triệu Vệ Quốc, nhưng bà làm mẹ vẫn luôn rất áy náy. Triệu Vệ Quốc trải qua cuộc sống tốt, bà liền muốn để cho Triệu Vệ Quốc giúp đỡ, lại sợ trong lòng Hứa Đào chán ghét, cảm thấy anh em nhà họ Triệu nhiều chuyện.
Dẫu sao Triệu Vệ Cường tới Dương Thành, coi như là được Triệu Vệ Quốc giúp đỡ, mặc dù nói ở nông thôn anh chị em giúp đỡ nhau rất bình thường, nhưng nếu ai cũng phải giúp thì trong lòng cũng không thoải mái.
Huống chi Triệu Vệ Cúc còn lập gia đình, sau khi cân nhắc rất nhiều, mẹ Triệu mới nói chuyện của Triệu Vệ Cúc cho Triệu Vệ Quốc.
Lúc ấy sau khi Triệu Vệ Quốc biết, cảm giác áy náy cũng như muốn nhấn chìm anh.
Hứa Đào cũng rõ ràng hiểu được vì sao Triệu Vệ Quốc tự trách, dẫu sao Triệu Vệ Cúc dùng cả đời mình, đổi cho anh trai kiếp sống quân nhân hơn mười năm.
Loại ẩn nhẫn hy sinh này khiến Triệu Vệ Quốc khó chịu rất lâu, cũng để cho người đàn ông trầm ổn tự tin, bất cứ lúc nào cũng mạnh mẽ này, vào đêm khuya kia, yên lặng ôm cô rơi lệ.
Qua mùa xuân, lúc cha Triệu mẹ Triệu trở về quê quán, Triệu Vệ Quốc cho hai ngàn đồng, để cho cha Triệu mẹ Triệu đưa cho em gái Triệu Vệ Cúc, cũng muốn để cho vợ chồng Triệu Vệ Cúc mang Tiểu Học Văn tới Dương Thành bên này làm việc.
Tiền thì Triệu Vệ Cúc không nhận, cũng không nguyện ý tới Dương Thành.
Sau đó mấy năm lục tục trở về, cũng có nhắc qua, hy vọng Ngô Lâm Tiêu tới Dương Thành học lái xe kiếm ít tiền, Triệu Vệ Cúc cũng có thể đến trong tiệm cơm hỗ trợ một chút. Nhưng mà Triệu Vệ Cúc từ đầu đến cuối đều nói không muốn rời khỏi quê quán, sợ Ngô Lâm Tiêu không biết lái xe, Ngô Học Văn lại còn đang đi học vân vân để từ chối ý tốt.
Mẹ Triệu nói Triệu Vệ Cúc không muốn gây thêm phiền toái cho Triệu Vệ Quốc, cho nên tình nguyện ở lại quê quán sống khổ một chút.
Lần này vợ chồng Triệu Vệ Cúc nguyện ý đưa cha Triệu mẹ Triệu tới Dương Thành cũng rất tốt, ít nhất trong lòng Hứa Đào vui vẻ, Triệu Vệ Quốc chắc cũng giống vậy.
"Lần này vợ chồng Vệ Cúc tới, nghĩ biện pháp để cho bọn họ lưu lại làm việc đi! Em nghe mẹ nói, hai năm này, cây lê cũng không bán được bao nhiêu tiền." Hứa Đào nhìn Triệu Vệ Quốc nói chuyện.
Triệu Vệ Quốc dựa vào đầu giường vẻ mặt phức tạp, Hứa Đào biết lúc anh nghĩ đến Triệu Vệ Cúc, trong lòng cũng áy náy.
"Để xem nó nghĩ như thế nào đi.” Càng áy náy càng muốn đền bù tốt cho Triệu Vệ Cúc, Triệu Vệ Quốc càng không muốn miễn cưỡng cô ấy, cho dù là anh hy vọng cuộc sống của cô ấy khá hơn một chút.
"Ừ." Hứa Đào gật đầu, cũng lựa chọn kết thúc đề tài.
Tắt đèn, Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào nằm xuống nghỉ ngơi, bởi vì chuyện của Triệu Vệ Cúc, trong đầu buồn bã.
Anh sống mấy thập niên, chưa bao giờ cảm thấy có lỗi với người khác, nhưng lại để cho em gái Triệu Vệ Cúc hy sinh nhiều như vậy mà lại không biết chút nào.
Anh tự nhiên biết hoàn cảnh ở nông thôn, làm em gái hy sinh vì anh trai rất phổ biến. Mẹ anh Tống Tiểu Yến cũng nói, chuyện đã qua nhiều năm như vậy, anh làm anh trai có thể biết Triệu Vệ Cúc tốt, hậu đãi cô ấy một ít thì đã đủ.
Nhưng mà chỉ là hậu đãi làm sao đủ, món nợ này quá nặng nề, căn bản còn không rõ.
Trong đầu không kiềm được nghĩ đến cảnh tượng lúc trở về quê quán ăn tết, thời tiết rất lạnh, Triệu Vệ Cúc mang Ngô Lâm Tiêu và cháu ngoại nhỏ về nhà mẹ chúc tết.
Đó là nhiều năm qua, lần đầu tiên Triệu Vệ Quốc nghiêm túc nhìn em gái Triệu Vệ Cúc, ban đầu anh đi bộ đội làm lính hơn mười năm, số lần về nhà có thể đếm được trên đầu ngón tay. Triệu Vệ Cúc xuất giá, anh cũng không tham gia, bộ đội không cho nghỉ phép.
Về sau nữa khi anh kết hôn, Triệu Vệ Cúc cùng chồng về nhà mẹ uống rượu mừng, bởi vì anh kết hôn, phải làm quá nhiều chuyện, gần như không nói gì với Triệu Vệ Cúc.
Trong trí nhớ chạm mặt số lần lần, nhớ hình dáng, rõ ràng có quan hệ, nhưng hai người lại trao đổi rất ít, bởi vì kiếp sống bộ đội hơn mười năm, tình cảm của anh đối với em trai em gái trong nhà đều có chút xa lạ.
"Anh." Triệu Vệ Cúc mặc quần áo vải bông màu xám tro, vải bông giặt trắng bệch, cũng rất sạch sẽ, mùa đông, rõ ràng mặc quần áo rất dày nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng vẻ cô ấy gầy yếu vô cùng.
Lúc ấy Triệu Vệ Cúc hai mươi bảy tuổi, bởi vì hàng năm làm lụng, dầm mưa dãi nắng, trên mặt đã có dấu vết năm tháng, nhưng nhìn về phía anh cười rất là xấu hổ.
Anh không thể nói rõ ràng mùi vị chân thực trong lòng hồi đó, nhưng cảm giác cổ họng chua chát, một tiếng trả lời nghẹn ở cổ họng, có chút không thể nói ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận