Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 203. Ôm 2

Trước tiên Triệu Lệ Nam tự lực cánh sinh bắt đầu rửa mặt, lại dùng khăn lông xoa xoa tay, rồi lại xoa xoa bụng nhỏ của mình, sau đó cầm khăn lông dùng sức vặn rồi vặn, sau đó đưa cho Hứa Đào.
"Mẹ, xoa lưng cho con một chút." Triệu Lệ Nam cũng biết, anh chạy rất lâu, sau lưng đổ mồ hôi rồi.
Hứa Đào đã từng nói đổ mồ hôi mà không lau thì sẽ sinh bệnh, đứa nhỏ vẫn luôn rất nghe lời, tay nhỏ bé lau không tới sau lưng, sẽ để cho Hứa Đào hỗ trợ, x mân mê cái mông nhỏ vén lên quần áo, lộ ra cái eo nhỏ trắng nõn mập mạp.
Hứa Đào nhìn đứa nhỏ đáng yêu một chút, đưa tay nhận lấy khăn lông ướt nhẹp, sau đó vắt khô nước, mới ngồi xuống lau phía sau lưng cho cậu bé.
"Thoải mái." Sau khi lau lưng xong, Triệu Lệ Nam liền nhìn Hứa Đào toét miệng cười.
"Nên nấu cơm tối rồi, hôm nay Tiểu Nam muốn ăn cái gì?" Hứa Đào cầm khăn lông tiếp tục giặt ở chậu nước rửa mặt, ngay sau đó để chậu nước rửa mặt và khăn lông trên cái giá ở hành lang.
Triệu Lệ Nam đi theo bên cạnh Hứa Đào, đầu óc đứa nhỏ bắt đầu suy tính: "Muốn ăn đùi gà."
"Không có đùi gà."
"Vậy muốn ăn thịt."
"Cũng không có thịt!"
"Ừm." Triệu Lệ Nam xoắn xuýt: "Vậy có cánh gà hay không?"
"Vẫn không có." Hứa Đào lắc đầu một cái, cô đi vào phòng bếp cũng đang suy tư tối nay phải làm thức ăn gì.
Triệu Lệ Nam mất hứng rồi, đứa nhỏ hất tay Hứa Đào ra, dừng tại: "Vậy thì có có gì để ăn? Mẹ, không có gì cả, mẹ để Tiểu Nam chết đói sao?"
"Ăn mì có được hay không, mẹ làm thêm cho con một quả trứng chần nước sôi tròn trịa?" Hứa Đào ngồi chồm hổm xuống đưa tay bóp bóp gò má đứa trẻ.
"Muốn ăn thịt mà!" Triệu Lệ Nam chép miệng.
"Ngày mai ăn có được hay không? Mẹ hôm nay hơi mệt!" Hứa Đào kiên nhẫn dỗ, cũng nhìn đứa nhỏ nũng nịu.
Triệu Lệ Nam chu miệng, đưa tay sờ trán Hứa Đào một cái: "Mẹ khó chịu sao?"
"Không khó chịu, nhưng mà tay hơi mỏi, cổ cũng mỏi." Bả vai mỏi là bởi vì viết tiểu thuyết, tay mỏi là bởi vì ướp củ cà rốt.
"Vậy mẹ không cần làm cơm, để cha làm." Cậu nhóc Triệu Lệ Nam còn rất thân thiết, kéo tay Hứa Đào, tay nhỏ bé ấm áp nắm lấy Hứa Đào đưa đến miệng thổi thổi: "Tay lạnh lạnh, thổi ấm một chút."
Chụt ——
Hứa Đào nhìn dáng vẻ của Triệu Lệ Nam, cười tiến tới hôn một cái.
Cô vẫn luôn rất thích Triệu Lệ Nam là có nguyên nhân, tên nhóc con này, có ngây thơ của một đứa nhỏ, thỉnh thoảng cũng sẽ có bản năng tản ra ấm áp, Hứa Đào xuyên sách trở thành mẹ kế của cậu bé, cảm giác đã thay đổi cuộc đời Triệu Lệ Nam, nhưng chỉ có Hứa Đào biết, ấm áp vô hình của Triệu Lệ Nam cũng đã chữa lành cho cô.
"Mẹ thật thích Tiểu Nam."
"Tiểu Nam cũng thích mẹ." Triệu Lệ Nam cười chu miệng tới hôn Hứa Đào.
Hứa Đào phối hợp ôm Triệu Lệ Nam hôn mấy cái, sau đó đốt lửa nấu mì, hôm nay Triệu Vệ Quốc trở lại sớm hơn so với trước đó, Hứa Đào nấu xong mì sợi, thì anh cũng trở về rồi.
"Vừa vặn ăn mì." Hứa Đào bưng mì sợi gọi Triệu Vệ Quốc.
"Ừ." Động tác Triệu Vệ Quốc nhanh chóng bắt đầu rửa tay rửa mặt.
Một nhà ba NGƯỜI ngồi ở trên bàn ăn cơm, an tĩnh ăn mì sợi, Triệu Lệ Nam thỉnh thoảng chia sẻ một ít chuyện mình chơi đùa vui vẻ ở trong ngõ hẻm, Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc cũng sẽ trò chuyện một ít chuyện nhà, đồng thời Hứa Đào cũng nhắc tới với Triệu Vệ Quốc, tính toán tuyển thêm một nhân viên cho phòng ăn.
Mắt thấy thời gian sắp đến 84 năm rồi, Hứa Đào muốn mượn phòng ăn công ty tìm hiểu nghề ăn uống một chút, nếu như có điều kiện, cô tranh thủ sang năm mua nhà, lấy nhà và công ty xe taxi làm thế chân để vay tiền, mở rộng quy mô công ty xe taxi, hoặc là mở một quán rượu lớn.
Chuyện ăn ở vẫn chiếm tỉ lệ rất lớn trong cuộc sống của con người, Hứa Đào cảm thấy có thể thử nhìn một chút, không mở được cũng không có vấn đề.
Hơn nữa cô muốn tuyển một nhân viên phòng bếp, chẳng qua là cảm thấy hai người làm chung một ca làm việc thì sẽ không mệt mỏi.
Dẫu sao mỗi ngày công ty có ba mươi mấy người ăn cơm, đây cũng không phải là một chuyện đơn giản, sẽ rất bận rộn, hơn nữa công ty Đào Viên cũng sẽ phát triển, nhân viên cũng không ngừng gia tăng, coi như là có chuẩn bị, không có hại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận