Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 135. Lỗ tai 2

“Hôm nay anh phải đến công ty vận tải làm việc trước, ngày mai mới có thể xin nghỉ phép. Hôm qua anh đã đồng ý hôm nay đi thành Đông một chuyến, vậy nên buổi trưa không cần đợi anh.” Triệu Vệ Quốc người một khi quyết định thì phải làm ngay.
Buổi sáng thức dậy, sau khi cả nhà ba người ngồi ăn sáng cùng nhau xong, Triệu Vệ Quốc liền chuẩn bị đi làm, nhân tiện xin nghỉ vài ngày.
“Được.” Hứa Đào dẫn theo Triệu Lệ Nam vẫy tay với Triệu Vệ Quốc.
Triệu Lệ Nam và Hứa Đào đều đã quen với việc Triệu Vệ Quốc ra ngoài làm việc mỗi ngày, nên sáng Triệu Vệ Quốc ra ngoài, cả hai mẹ con đều rất bình tĩnh.
Sau khi Triệu Vệ Quốc đi làm, Hứa Đào thu dọn bát đũa xong liền dẫn Triệu Lệ Nam ra ngoài mua vở, nhân tiện gọi điện cho biên tập của nhà xuất bản.
Hứa Đào có số điện thoại liên lạc của nhà xuất bản, nhưng hầu như cô chưa từng gọi, thường không có việc gì thì gửi bản thảo qua bưu điện đúng hạn, những việc trong khi xuất bản hầu như đều liên lạc qua thư.
Sở dĩ bây giờ Hứa Đào muốn gọi cho nhà xuất bản là vì cô chuẩn bị viết sách mới.
Sau khi "Duyên đến gần như thế" hoàn thành, cô muốn nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa, nhưng vì Triệu Vệ Quốc đã quyết định nhận thầu công ty taxi, nên sau này hai vợ chồng sẽ phải chịu áp lực trả một khoản lớn mỗi tháng, điều này khiến Hứa Đào cảm thấy mình nào còn có thể lười biếng được nữa.
Đương nhiên, nguyên nhân lớn để gọi điện thoại cho nhà xuất bản cũng là để xác định tiền nhuận bút của một ngàn chữ với nhà xuất bản bên đó, cô có kinh nghiệm đăng nhiều kỳ, hơn nữa lượng độc giả của cuốn sách đầu tay "Duyên đến gần như thế" không ít, mặc dù sau này nhà xuất bản tăng tiền nhuận bút, tương đối tốt, nhưng Hứa Đào nghĩ rằng, có lẽ cô còn có thể thử lấy thù lao cao hơn.
“Đi thôi, bé con, ra ngoài gọi điện thoại với mẹ.” Hiện tại Hứa Đào ra ngoài hầu như đều sẽ dẫn theo Triệu Lệ Nam.
Thứ nhất là vì một đứa trẻ như Triệu Lệ Nam ở nhà không an toàn, thứ hai là vì gần đây Triệu Lệ Nam cảm thấy rất buồn chán, đám trẻ trong ngõ đều bị ảnh hưởng, không còn tồn tại cảnh náo nhiệt như lúc vừa dọn tới ngõ Lão Bát.
Nói thật Hứa Đào vẫn rất hối tiếc, tuổi thơ hạnh phúc như lúc trước vui vẻ biết bao!
Nhưng vừa nghĩ tới, cả nhà họ có thể không sống ở ngõ Lão Bát quá lâu, đợi chuyện nhận thầu công ty taxi ổn định, nếu không có chuyện ngoài ý muốn, thường thì sang năm có thể mua nhà.
“Dạ! Mẹ.” Triệu Lệ Dĩnh mang giày, ưỡn cái bụng nhỏ đi đến trước mặt Hứa Đào, nắm lấy bàn tay nhỏ của Hứa Đào.
Hai mẹ con cùng nhau đi đến bốt điện thoại, mặc áo khoác nhỏ có màu giống nhau, thỉnh thoảng gió mạnh thổi qua, Triệu Lệ Nam lại loạng choạng trốn sau lưng Hứa Đào.
“Mẹ ơi, Tiểu Nam sắp bị thổi bay rồi.” Gió quả thực rất lớn, thiếu chút nữa cậu đã bị thổi bay.
“Ừm, giữ chặt mẹ có biết không? Gió lớn quá rồi. Thôi, để mẹ bế con.” Lúc Hứa Đào ra ngoài thì có hơi hối hận, sớm biết gió lớn như vậy cô sẽ không ra ngoài, gọi điện thoại lúc nào cũng được, đâu cần phải là hôm nay.
Nhưng vì đã ra ngoài, Hứa Đào cũng không có ý nghĩ trở về nhà ngay, dù sao cũng chỉ là gió hơi lớn mà thôi, những cái khác cũng không có gì bất thường.
Hứa Đào khom người bế Tiểu Nam lên, đi thẳng đến bốt điện thoại trên đường Thủy Âm.
“Ôm chân mẹ đừng buông ra, mẹ gọi một cuộc điện thoại.” Hứa Đào cầm điện thoại bắt đầu bấm mã tỉnh và số điện thoại, đồng thời dặn dò đứa nhỏ bên cạnh chân mình.
“Dạ.”
Hứa Đào cầm ống nghe lắng nghe âm thanh, vô cùng kiên nhẫn đợi đến khi đầu dây bên kia bắt máy.
“Nhà xuất bản tỉnh Hải xin nghe.”
“Xin chào, tôi là Khách lữ hành tác giả đã viết “Duyên đến gần như thế”.” Hứa Đào nói vào ống nghe.
Khách lữ hành là bút danh của Hứa Đào, bút danh để chỉ bản thân cô xuyên sách mà thôi.
“Khách lữ hành sao! Xin chào xin chào, tôi là Tổng Biên Tập của nhà xuất bản tỉnh Hải, tên tôi là Phong Viên Viên.” Tổng Biên Tập nhà xuất bản Phong Viên Viên vừa nghe thấy tiếng Hứa Đào, lúc biết cô là tác giả Khách lữ hành, lập tức mừng rỡ tự giới thiệu bản thân.
Lúc những nhân viên khác trong nhà xuất bản, nghe thấy Phong Viên Viên nói ba chữ Khách lữ hành, toàn bộ đều vểnh tai lên, tràn đầy mong chờ.
Thực sự bộ tiểu thuyết “Duyên đến gần như thế” được viết quá mới mẻ, tình tiết cụ thể quá hay, biên tập viên bọn họ cũng đều là fan của cuốn “Duyên đến gần như thế”.
Mà trước kia Hứa Đào vẫn luôn dùng phương thức viết thư liên lạc với nhà xuất bản, bao gồm cả chuyện phiền phức khi xuất bản và đăng dài kỳ.
Đầu năm nay việc viết thư chiếm phần lớn trong các phương thức liên lạc, nhưng các biên tập viên của nhà xuất bản vẫn lo lắng, phải biết rằng mỗi lá thư, mỗi lần tiểu thuyết gửi bưu điện để đăng nhiều kỳ, đều khiến bọn họ rất lo lắng.
Trước đó bọn họ đã thử hỏi Khách lữ hành trong thư, rằng họ có thể đến Dương Thành gặp cô không, nhưng chưa từng nhận được hồi âm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận