Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 132. Khoảng cách 4

Hơn nữa, anh đã ở Dương Thành hơn mười năm, cũng biết rõ sự thay đổi của Dương Thành, người giàu rất nhiều, đâu đâu cũng có người chợt giàu sau một đêm, không thấy thích sao? Thích chứ! Chỉ là đối với anh mà nói, anh không có suy nghĩ lâu dài như thế.
Nhưng nếu Hứa Đào muốn mua nhà, ngày hôm qua khi đi tắm, cô còn nói muốn có một bồn tắm lớn với một cái gương soi toàn thân gì đó, những thứ cô muốn dường như cần chi nhiều tiền, Triệu Vệ Quốc nghĩ tới, hiển nhiên cần phải làm việc chăm chỉ! Đàn ông đừng có cả cuộc sống mà người phụ nữ của mình muốn cũng không thể cho được.
“Thật sao?” Hứa Đào kinh ngạc nhìn anh, trong mắt tràn đầy ánh sáng.
Dáng vẻ cô cười lên cực kỳ xinh đẹp.
“Ừm.” Triệu Vệ Quốc gật đầu: “Cho nên, bây giờ chúng ta có thể nấu bữa tối được chưa? Trời đã tối rồi.” Triệu Vệ Quốc quay lại, tạm thời kết thúc đề tài này.
“Anh nấu cơm đi!” Hứa Đào nhìn bên ngoài cửa sổ, sau đó cúi đầu cười híp mắt, quả thực trời đã tối rồi!
Triệu Vệ Quốc buông Hứa Đào ra, trở lại vị trí trước bếp bắt đầu nhóm lửa nấu cơm, vốn dĩ Hứa Đào muốn để Triệu Vệ Quốc nấu cơm, nhưng trải qua lần lộn xộn vừa rồi, Hứa Đào cũng không muốn để Triệu Vệ Quốc nấu một mình, để Triệu Vệ Quốc nhóm lửa, Hứa Đào tự nấu cơm.
Bữa ăn rất nhanh đã làm xong, trứng xào cà chua, canh đầu cá đậu phụ, thêm rau cải xào, đem lên bàn cũng được coi là thịnh soạn.
Triệu Lệ Nam rất thích ăn canh đầu cá đậu phụ, cậu bé ôm lấy một bát canh cá mà Hứa Đào đưa cho, trong buổi tối nhiệt độ đột nhiên giảm xuống này, cậu uống xong vô cùng hài lòng.
“Uống chậm thôi.” Hứa Đào sờ đầu đứa nhỏ.
“Dạ, con biết rồi mẹ.” Triệu Lệ Nam gật đầu.
Triệu Vệ Quốc cũng thích canh đầu cá, nên vùi đầu ăn, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó liền nói với Hứa Đào: "Anh đã nhờ Triển Dược điều tra giúp chuyện của Tiểu Chí, hôm nay đã có kết quả rồi."
"Thật sao? Tiểu Chí như thế nào rồi?" Trong lòng Hứa Đào có chút suy đoán, Tiểu Chí có lẽ đã cùng Phó xưởng trưởng Lý đến tỉnh Giang rồi, nhưng lại không chắc chắn, rốt cuộc cô chỉ hỏi ​​qua điện thoại mà thôi.
“Ừm, Triển Dược đã đến nhà máy điện tử Quảng Minh để hỏi thăm, cũng đã nhận được điện thoại của Phó xưởng trưởng Lý ở tỉnh Giang.” Triệu Vệ Quốc cũng không cố ý nói vòng vo.
“Hôm đó Tiểu Chí gọi điện cho Phó xưởng trưởng Lý Uẩn Thịnh, cũng đã đến gặp Phó xưởng trưởng Lý, anh ấy đồng cảm với thằng bé, nên lại đưa cho Tiểu Chí thêm hai trăm đồng, để Tiểu Chí về nhà, dù sao anh ấy cũng phải chuyển đến tỉnh khác làm việc, không thể chăm sóc cho Chu Hải Chí được. “
“Ai mà biết Tiểu Chí cầm hai trăm đồng tiền nhưng không về ngõ Lão Bát, thằng bé của cứ đi theo Phó xưởng trưởng Lý, biết được Phó xưởng trưởng Lý đã mua vé đi đến tỉnh Giang, Tiểu Chí cũng lén tự mình mua vé rồi lên tàu, Tiểu Chí ở lại trên tàu một ngày, khi trời tối mới bị Phó xưởng trưởng Lý Uẩn Thịnh phát hiện.”
“Lý Uẩn Thịnh vội vàng đến nhà máy mới ở tỉnh Giang báo cáo, muốn mua vé về Dương Thành cho Tiểu Chí, nhưng lại lo lắng tuổi Tiểu Chí còn quá nhỏ, trên đường gặp sự cố. Anh ấy cũng biết một chút về hoàn cảnh gia đình của Tiểu Chí, cũng biết rằng đứa trẻ có một cuộc sống khó khăn, nên không còn cách nào chỉ có thể mang theo Tiểu Chí đến tỉnh Giang.”
“Bây giờ Tiểu Chí sống với Lý Uẩn Thịnh ở tỉnh Giang.” Triệu Vệ Quốc nói, cũng có chút cảm động cho sự can đảm của Chu Hải Chí.
Một đứa trẻ chỉ mới năm tuổi, đã có thể đưa ra quyết định, không thể không nói rằng thực sự rất thông minh, đứa trẻ trốn khỏi ngõ Lão Bát, chắc chắn là đã thoát khỏi hố lửa.
Triệu Vệ Quốc khen ngợi sự quyết đoán của cậu bé, chắc chắn sẽ có tương lai tươi sáng!
“Đồn công an bên đó nói như thế nào? Liệu bọn họ có lo chuyện này không?” Hứa Đào có hơi nghi ngờ và lo lắng.
“Triển Dược nói, chỉ cần không có ai báo cảnh sát, bọn họ có thể giả vờ như không biết. Nhưng nếu có ai đó đến đồn công an báo án, họ phải thụ lý. Nhưng hiện tại, Chu Vũ và nhà họ Hồ có lẽ sẽ không báo án.” Nhà họ Hồ chỉ mong trong nhà có thể bớt đi một miệng ăn.
“Là vậy sao!” Hứa Đào bất lực gật đầu: “Hy vọng người phụ nữ Chu Vũ đó có thể tiếp tục không có lương tâm, cũng hy vọng cô ta đừng đi báo án, như vậy Tiểu Chí có lẽ sẽ hạnh phúc hơn một chút.”
Ở ngõ Lão Bát bên này không phải chịu đói thì chính là chịu rét, nhất là hôm nay nhiệt độ đột nhiên giảm xuống, nếu như đứa nhỏ không đến tỉnh Giang, cô cũng có thể tưởng tượng được tình huống bây giờ sẽ như thế nào.
Hứa Đào thực sự sẽ giúp cậu trong khả năng của cô, cũng sẽ chăm sóc Tiểu Chí, nhưng với tư cách là hàng xóm, chuyện Hứa Đào có thể giúp đỡ đứa trẻ cũng có giới hạn, dù sao sự giúp đỡ của cô hình thành dưới tình huống không gây phiền phức cho bản thân.
Hơn nữa Chu Vũ hiển nhiên là một người phụ nữ khiến người ta vô cùng chán ghét, cũng đặc biệt phiền phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận