Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 356. Câu thông 14

Hứa Đào nhìn Tần Dục Nhu, không ngờ trước đây cô ấy lại là một cô giáo, vậy tại sao lại chạy đến Dương Thành tìm công việc, có lẽ là có nguyên nhân gì đó, ở những năm này công việc giáo viên cũng được coi như là công việc lý tưởng rồi, sao lại đột ngột bỏ đi?
“Tiện thể cho tôi hỏi, vì sao cô không tiếp tục làm giáo viên nữa vậy?” Hứa Đào mở miệng.
Sống chung mấy ngày nay, cô cũng nhìn ra tính tình của Tần Dục Nhu rất tốt, lại từng làm giáo viên, có thể thấy trình độ học vấn cũng không thấp.
“Tôi đã ly hôn rồi.” Trái lại Tần Dục Nhu cũng không có ý muốn che giấu.
Nếu cô ấy đã định làm việc ở nhà ăn nhỏ, thì chuyện của cô ấy cũng nên nói rõ ràng, thực sự không nên giấu diếm, nếu Hứa Đào ghét bỏ hoặc coi thường cô ấy, cũng ấy cũng có thể chấp nhận.
“Anh ấy là bác sĩ ở bệnh viện thị trấn của chúng tôi. Tôi và anh ấy kết hôn ba năm, vẫn mãi không mai thai, năm đầu tiên, anh ấy còn đối xử tốt với tôi, nhưng năm thứ hai kết hôn anh ấy đã thay đổi, bắt đầu động một chút là nổi giận với tôi, sau này còn luôn động tay đánh tôi, hơn nữa anh ta đánh tôi chỉ đánh những chỗ không nhìn thấy được.”
“Đầu năm trường học nghỉ đông, một giáo viên mĩ thuật duy nhất trong trường lại bị bệnh nặng, trường học liền tổ chức cho chúng tôi đến bệnh viện hỏi thăm sức khỏe anh ấy, tôi cũng đi, sau khi chồng tôi thấy tôi đến bệnh viện thăm hỏi giáo viên nam, trở về liền bắt đầu đánh tôi.”
“Ngày đó anh ấy đánh tôi vô cùng tàn nhẫn, giống như bị điên vậy, tôi không nhịn đau được kêu lên thành tiếng, nhà hàng xóm bên cạnh nghe thấy, rối rít đến gõ cửa khuyên ngăn. Anh ấy trong mắt người ngoài, vẫn luôn là bác sĩ trẻ tuổi chính trực, có tài năng, tiền đồ vô lượng. Sợ tiền đồ và hình tượng vất vả xây dựng nhiều năm bị hủy, nên liền buộc tôi tôi cấu kết với giáo viên mỹ thuật kia, sự việc ầm ĩ đến mức rất khó coi.”
“Phía nhà trường nói, mặc kệ sự việc là thật hay giả, ồn ào lớn như vậy, tôi không thể tiếp tục làm giáo viên nữa, làm giáo viên phẩm chất phải tốt, bằng không sẽ làm hại người của thế hệ sau. Sau đó Tiểu Bân về nhà ăn Tết, sau khi biết tôi bị đánh, bảo tôi ly hôn với chồng, sau đó dẫn tôi đến Dương Thành.” Tần Dục Nhu nói, giọng nói rất bình tĩnh.
Hứa Đào mím môi nhìn Tần Dục Nhu một lúc lâu: “Xin lỗi, đã để cô nhắc tới chuyện đau lòng.”
Hứa Đào cũng không nghi ngờ tính chân thực trong lời nói của Tần Dục Nhu.
“Không sao, đều đã qua rồi.” Tần Dục Nhu lắc đầu, dù ngoài miệng nói đã qua rồi, nhưng Hứa Đào hiểu rõ, người đã gặp phải một người đàn ông như vậy, trải qua một cuộc hôn nhân đáng sợ như thế, sao có thể dễ dàng cho qua thế được!
“Tạm thời cô có thể giúp đỡ công ty Đào Viên một khoảng thời gian, nếu có công việc phù hợp hơn, bất cứ lúc nào cô cũng có thể nói với tôi.” Hứa Đào mở miệng để tiện cho Tần Dục Nhu.
Tần Dục Nhu có thể làm giáo viên, có lẽ trình độ học vấn vẫn ổn, ít nhất cũng cấp ba hoặc trung cấp chuyên nghiệp trở lên, vậy vùi mình ở trong nhà ăn nhỏ làm việc quả thực đáng tiếc.
“Được, cảm ơn cô.” Tần Dục Nhu cũng gật đầu đồng ý.
Hai người Hứa Đào và Tần Dục Nhu gọt vỏ khoai tây xong, còn cắt thành khối, món mặn hôm nay làm là món gà kho khoai tây.
Hai người Tô Mỹ Lệ và Vương Quyên Quyên đảm nhận làm thịt gà, nhổ lông, chặt thành cục, rồi bỏ vào nồi nấu cùng với khoai tây.
Hứa Đào ở Công ty Đào Viên giúp đỡ làm việc một lúc, sau ba giờ chiều, Hứa Đào liền vội vàng đạp xe bắt đầu chạy đến nhà trẻ.
Cả ngày hôm nay đều cậu bé lẩm bẩm, làm nũng bên tai, Hứa Đào thật sự quen lắm, ăn cơm trưa xong liền bắt đầu khó chịu như ngồi trên đống lửa, cứ luôn nghĩ tới, món ăn trưa của nhà trẻ là món gì, đồ ăn có ngon không, cậu bé có ăn no không, có kén ăn hay không?
Hoặc là Triệu Lệ Nam có khóc không, có kết bạn được không, có nhớ cô không,....
Trong đầu Hứa Đào đều là chuyện liên quan đến Triệu Lệ Nam, thật không dễ dàng thời gian thoáng cái đến ba giờ chiều, còn không chạy xe đạp đi đón cậu bé sao!
Từ Công ty Đào Viên đến nhà trẻ của Triệu Lệ Nam không cần quá lâu, Hứa Đào mất hai mươi phút đã đến rồi, cách thời gian bốn giờ nhà trẻ tan học vẫn còn rất sớm.
Vốn Hứa Đào còn tưởng rằng chỉ mình phụ huynh là cô gấp gáp, sau khi đến bên ngoài nhà trẻ mới phát hiện, có rất nhiều cha mẹ lo lắng cho con cái giống như cô.
Trên lan can bên ngoài nhà trẻ, lúc này còn có mấy người nhoài về phía trước, toàn bộ đều nhìn vào bên trong qua khe hở của lan can, nhìn dáng vẻ rất đáng thương.
Hứa Đào đậu xe đạp xong, rất nhanh cũng thành một thành viên thò đầu tò mò trong số đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận