Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 258. Ăn kẹo 3

“Mẹ ơi, người tuyết là cái gì? Ném tuyết là gì ạ?” Toàn bộ hai tay hai chân Triệu Lệ Nam đều nằm trong lòng Hứa Đào, cả người đều chui vào trong chăn chơi đùa.
“Thức dậy thay quần áo, mẹ dẫn con đi đắp người tuyết.” Hứa Đào hôn má cậu một cái.
“Dạ vâng.”
Triệu Lệ Nam gật đầu rất phấn chấn.
Lề mề trên giường một lúc, Hứa Đào thấy đã tám giờ sáng, liền lấy dũng khí thức dậy mặc quần áo.
“Mẹ ơi, con không đi nổi nữa rồi.” Triệu Lệ Nam bị Hứa Đào giữ mặc mấy bộ quần áo, cả người giống như quả bóng nhỏ căng tròn.
Nào là mũ, nào là bao tay nhỏ, cậu bé trang bị rất đầy đủ, hoàn toàn không cần lo lắng bị lạnh, nhưng cũng mặc hơi nhiều, đi lại sẽ rất khó khăn.
“Con có cảm thấy lạnh không?” Hứa Đào lo lắng hỏi Triệu Lệ Nam.
“Con không lạnh.”
“Được, vậy cứ thì như này đi.” Hứa Đào gật đầu đánh giá xong, dắt tay cậu bé đi ra khỏi phòng.
Hai mẹ con đứng ở gian nhà chính ăn mặc đầy sức sống, mới đi ra liền nhìn thấy tuyết đọng trong sân dày chừng mười mấy centimet.
“Woa!” Triệu Lệ Nam nói vui vẻ: “Mẹ ơi, đất thật trắng, có phải đường không ạ?”
“Ôi con trai! Đó là tuyết, không phải đường.” Hứa Đào giải thích, kinh ngạc trước cảnh tuyết phủ trắng xóa, quả thực rất đẹp nha!
Vì sân nhà họ Triệu là sân không có mái che, dù tiệc cưới của Triệu Vệ Cường không bày cả ngày, nhưng cả ngày hôm qua vui vẻ xong, trưa nay vẫn sẽ chuẩn bị một chút rượu và đồ ăn ngon mời các phù rể và phù dâu ăn cơm, lúc này trong nhà chính rất náo nhiệt, Triệu Vệ Cường và Tôn Phương đều đang nói chuyện cùng các phù rể và phù dâu.
Hứa Đào dắt Triệu Lệ Nam mỉm cười với mọi người, sau đó liền đi đánh răng rửa mặt.
“Mẹ ơi, tuyết thật đẹp!” Triệu Lệ Nam vừa rửa mặt vừa nói.
“Ừm, đúng thế!” Hứa Đào cũng gật đầu.
Thật ra Triệu Lệ Nam đã từng thấy tuyết, hai năm cậu ở quê nhà tỉnh Ôn đều rất lạnh, cũng đã qua rất nhiều lần tuyết rơi, chỉ là có thể cậu bé không nhớ mà thôi, dẫu sao trước đây vẫn còn quá nhỏ, Hứa Đào cũng không trông cậy vào một đứa nhóc hai tuổi có thể nhớ được nhiều như thế.
“Tuyết có thể ăn không ạ?”
“Chỉ có thể ăn một miếng, nhưng không thể ăn nhiều.”
“Woa, vậy mẹ ơi, con muốn ăn.” Triệu Lệ Nam nhảy hai cái phấn khởi, cậu bé giống như quả bóng nhỏ vô cùng kích động.
“Được.” Hứa Đào rất nuông chiều, dẫn cậu nhóc đánh răng rửa mặt xong, liền giao chậu nước rửa mặt cho Triệu Vệ Quốc xử lý.
Triệu Lệ Nam đã phấn khởi xem xét trong sân, sau đó dựa theo dấu chân của người lớn trong viện tạo ra, chậm rãi đi qua ngồi xuống.
“Mẹ ơi, nước đá.” Triệu Lệ Nam treo bao tay lên cổ, chìa tay chọc vào đống tuyết dày, nghiêng đầu tò mò chia sẻ với Hứa Đào.
“Ừm.” Hứa Đào gật đầu.
“Mẹ ơi, Tiểu Nam muốn ăn một miếng.” Triệu Lệ Nam nói, vẻ mặt kích động.
“Được.” Hứa Đào đứng bên cạnh gật đầu, rất thích dáng vẻ khám phá thế giới của cậu bé, nhìn cậu vui vẻ, cô cũng rất vui vẻ, chìa tay túm lấy nách cậu bé, bế cậu đi mấy bước, tới chỗ không có người đạp phải trong sân, sau đó cùng Triệu Lệ Nam đứng trong tuyết.
“Giống như thế này, cào một lớp tuyết bên ngoài…” Hứa Đào nói với Triệu Lệ Nam, gạt đi một lớp tuyết đọng bên ngoài, định nắn thành một quả cầu tuyết nhỏ cho cậu bé nếm thử mùi vị.
Phụp…
Triệu Lệ Nam mặc rất dày, giống như một quả cầu ngồi cùng với Hứa Đào trong sân, Hứa Đào còn chưa nói xong, cậu bé đã cúi đầu kích động định đi ăn tuyết, đang chuẩn bị mở miệng nếm thử mùi vị của tuyết, kết quả cắm đầu vào trong tuyết, giống dáng vẻ vùi vào xi măng trước đây.
Hứa Đào kêu lên một tiếng, ném viên tuyết trong tay đi, đưa tay vội bế Triệu Lệ Nam ra.
Trên gương mặt nhỏ của Triệu Lệ Nam đều là bông tuyết, nhưng lúc cậu bé được Hứa Đào bế ra, vẫn đang vui vẻ cười ha ha, tiếng cười cũng lây sang Hứa Đào.
“Mẹ ơi chơi vui quá.” Triệu Lệ Nam kích động vô cùng vui vẻ.
“Chơi vui con chui vào trong tuyết đi!” Hứa Đào đưa tay lên véo cái mũi của cậu: “Không phải muốn ăn tuyết, mẹ nặn cho con một miếng, con không được phép như thế này nữa có biết chưa?”
“Dạ.” Triệu Lệ Nam lại được Hứa Đào thả xuống, hai tay cậu bé bắt đầu cầm bông tuyết chơi.
Cầm lên, thả xuống, cầm lên, thả xuống, chơi đùa rất vui vẻ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận