Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 396. Duyên cớ 6

Kim Nhất Đao cười nhìn Triệu Lệ Nam và Hứa Đào ăn vui vẻ, ông ta cũng vui vẻ, thức ăn của ông ta làm, ngược lại cũng không tự mình ăn bao nhiêu, ánh mắt nhìn Triệu Lệ Nam và Hứa Đào một chút, ngay sau đó mới nhìn Triệu Vệ Quốc.
Một nhà ba người này có quan hệ đặc biệt hài hòa, nam anh tuấn nữ xinh đẹp con trai còn ngoan, ừm, không tệ, chính là lá gan của Hứa Đào quả thực có chút to.
"Cậu đều không quản vợ mình sao?" Kim Nhất Đao nhìn Triệu Vệ Quốc đặt câu hỏi.
"?" Hứa Đào nghi hoặc nhìn ông Kim.
Triệu Lệ Nam thì ngoan ngoãn uống canh đậu hũ, Triệu Vệ Quốc nhíu mày nhìn Kim Nhất Đao, hỏi anh?
"Quản ai?" Hứa Đào uống canh nghi ngờ hỏi.
"Quản cô, còn có thể quản ai?" Kim Nhất Đao không nói gì, giơ tay lên chỉ vào lỗ mũi Hứa Đào, sau đó nhìn Triệu Vệ Quốc nói chuyện: "Cậu có biết hay không, người vợ này của cậu ăn gan hùm gan báo, hai tay trống trơn, không có gì cả, thành viên nòng cốt gà mờ, mà lại mở ra một tiệm cơm lớn như vậy, nếu như không phải là vận khí tốt, đụng phải tôi, không có tôi tới trấn giữ làm đầu bếp chính, vậy thì khi tiệm ăn này khai trương, không biết phải thua lỗ thành hình dáng gì, cậu là chồng mà cứ để bản thân cô ta tùy ý làm bậy sao?"
Ông ta thật sự chưa thấy qua ai làm chuyện như vậy, thời đại này tiền không dễ kiếm, rót nước trôi chẳng lẽ không đau lòng sao?
". . ." Hứa Đào nghe Kim Nhất Đao tố cáo xong, nhất thời chột dạ liếc mắt nhìn Triệu Vệ Quốc.
Cô cũng nghĩ mà sợ, đừng xem cô bây giờ bộ dáng ung dung, đi khu Tăng bên kia đánh cược tìm Kim Nhất Đao, lúc không tìm được người, cô trấn an tự nói không sao, nhưng mà chỉ có bản thân cô biết cô hoảng cỡ nào.
Nhưng cô có thể nói không? Cô không thể nói.
Triệu Vệ Quốc đương nhiên cũng biết Hứa Đào to gan, cũng biết gần đây Hứa Đào có áp lực rất lớn, đối mặt Kim Nhất Đao hỏi như vậy, chẳng qua là bình tĩnh lắc đầu một cái: "Đàn ông kiếm tiền chính là cho vợ con xài, thua lỗ thì kiếm lại là được."
"Thằng nhóc cậu ngược lại cũng có thể được việc." Kim Nhất Đao nhìn Triệu Vệ Quốc gật đầu một cái.
Không hổ là vợ chồng son, rất xứng đôi, Hứa Đào dám to gan như vậy, hơn phân nửa cũng là bởi vì bị anh nuông chìu ra.
Kim Nhất Đao nhìn Triệu Vệ Quốc không lo lắng, ông ta cũng không có nói thêm nữa.
"Tiểu Nam ăn con tôm long tỉnh này đi." Kim Nhất Đao dùng muỗng canh múc một con tôm cho Triệu Lệ Nam.
"Cám ơn ông nội Kim." Triệu Lệ Nam nói cám ơn: "Ông nội Kim, ông cũng ăn."
"Được, ông ăn." Kim Nhất Đao cười híp mắt cầm đũa lên, mặc dù được đồ ăn vào trong miệng không mùi vị, nhưng nhìn Triệu Lệ Nam, ông ta vẫn cảm thấy đồ ăn trong miệng không khó mà nuốt trôi giống như thường ngày.
Rất tốt, ít nhất chứng minh ông ta tới tiệm cơm này làm đầu bếp là quyết định đúng đắn.
Sau khi ở Kim Nam Hiên ăn cơm, đã là tám giờ tối, Triệu Lệ Nam bắt đầu mệt rả rời, Hứa Đào cũng có chút mệt mỏi nắn bóp chóp mũi.
Triệu Vệ Quốc ở nơi này nửa năm, một bên phụ trách tiền vay, vừa mở rộng quy mô của công ty Đào Viên, anh cũng có dã tâm, mặc dù công ty xe taxi có lời lớn, nhưng mà công ty cũng không phải do một người làm chủ, tiền lời kiếm được đều là chia đều.
Bởi vì hai nhà đều là gia tộc xí nghiệp, lợi ích tiền bạc phân tranh, cũng khiến cho công ty Đào Viên hơn nửa năm này không ngừng khuếch trương quy mô công ty, mà hai gia tộc cũng không duy trì nguyên dạng, thậm chí còn bởi vì các loại tài xế chở khách xảy ra vấn đề mà ảnh hưởng không tốt lắm.
Công ty xe taxi Đào Viên hôm nay ở Dương Thành thật sự có danh tiếng, dần dần, thậm chí mọi người đều biết, công ty xe taxi Đào Viên là một công ty của quân nhân giải ngũ, ấn tượng của mọi người đối với công ty Đào Viên cũng càng thêm tốt.
"Bù ngủ thì ngủ một chút đi." Hứa Đào và Triệu Lệ Nam ngồi ở chỗ ngồi phía sau xe, Triệu Vệ Quốc lái xe.
Trước có công trường xây trường, công ty Đào Viên cách tiệm cơm lại xa, cưỡi xe đạp qua lại quá chậm, sau khi mở rộng công ty xe taxi thì liền Triệu Vệ Quốc mua thêm một chiếc xe đã qua sử dụng, bình thường tự chạy để khỏi đi bộ.
Mấy tháng này một đường ba giờ, toàn dựa vào chiếc xe đã qua sử dụng này, không thể không nói, thật sự di chuyển thuận lợi rất nhiều.
"Được." Hứa Đào và Triệu Lệ Nam dựa chung một chỗ, theo Triệu Vệ Quốc lái xe về nhà mà chậm rãi ngủ.
Triệu Vệ Quốc một đường lái xe thẳng đến đầu hẻm đường Chung Lâm thì dừng lại.
"Hứa Đào, tỉnh lại đi." Triệu Vệ Quốc dừng xe khẽ gọi Hứa Đào.
"A?" Hứa Đào bị đánh thức, nháy mắt hỏi: "Về đến nhà rồi sao?"
"Đến rồi." Triệu Vệ Quốc đáp trả, khom người ôm Triệu Lệ Nam ra, đứa nhỏ bị ôm vẫn ngủ rất say như cũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận