Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 449. Trốn học 7

"Nếu không thì con học tập trước?" Triệu Lệ Nam vẫn luôn đang quan sát tình huống, Triệu Vệ Quốc dễ nói chuyện như vậy, để cho cậu không tự chủ được muốn thay đổi chủ ý.
"Suy cho cùng là con muốn rửa chén trước hay học tập măng tre thịt xào trước? Đàn ông, lựa chọn cũng lề mề." Ánh mắt Triệu Vệ Quốc ghét bỏ.
"Đi rửa chén đi!" Hứa Đào thay Triệu Lệ Nam lựa chọn.
Ngược lại không phải là sợ Triệu Vệ Quốc ăn nhiều cho nên không thể đánh, mà là sợ Triệu Lệ Nam ăn măng tre thịt xào xong thì không rửa chén.
"Được." Triệu Lệ Nam ngoan ngoãn đi phòng bếp rửa chén, bởi vì dự cảm không tốt lắm, hôm nay ở phòng bếp rất lâu, lăn qua lộn lại cọ rửa nhiều lần.
"Đừng đánh quá ác!" Mặc dù Hứa Đào muốn cho tuổi thơ của Triệu Lệ Nam được trọn vẹn một chút, nhưng cũng sợ Triệu Vệ Quốc không tiết chế được lực đạo, đánh ra chuyện, cô vẫn sẽ đau lòng.
Triệu Vệ Quốc gật đầu, trong lòng anh hiểu rõ.
Nhưng lại cũng phải khiến Triệu Lệ Nam nhớ kỹ dạy dỗ, thành tích của cậu tốt, bình thường không nghe giảng nghiêm túc, thi cử lúc nào cũng đứng nhất lớp, đứng đầu cả khóa, nhưng không có nghĩa là cậu liền có thể cúp cua.
Hứa Đào nói không sai, một đứa bé trai mười tuổi âm thầm cúp cua, ai cũng không biết, cũng may là đi đến tiệm cơm Kim Nam Hiên, nếu như cậu đi đến một nơi nguy hiểm hơn thì sao?
Triệu Vệ Quốc cảm thấy, rất cần phải bóp chết suy nghĩ cúp cua từ bên trong nôi.
Hôm nay nhớ lần dạy dỗ này, cậu mới sẽ không trốn học nữa, nếu không lần sau cậu còn có thể vô pháp vô thiên. Sau khi nói xong, đánh đứa trẻ phải thừa dịp còn sớm, bây giờ anh còn có thể đánh, vội vàng dạy dỗ một trận đã ghiền, nếu không chờ thêm hai năm nữa cậu lớn lên thì khó khăn rồi.
"Con rửa chén xong chưa?" Triệu Lệ Nam ở phòng bếp kéo dài thời gian, Triệu Vệ Quốc cũng nhìn ra suy nghĩ nhỏ bé kia, đi đến cửa phòng bếp thúc giục.
". . . Tốt." Thật ra thì Triệu Lệ Nam một chút cũng không muốn thừa nhận rửa xong rồi.
"Đi, phòng khách nhỏ, không thi triển được, ảnh hưởng đến sự phát huy của cha, đi ra ngoài cửa!" Triệu Vệ Quốc đề nghị.
Ngoài cửa? Làm chuyện gì phải ra bên ngoài, Triệu Lệ Nam buồn bực đi ra ngoài.
Triệu Vệ Quốc cũng đi theo ra cửa, Hứa Đào cũng yên lặng dựa vào cửa, chuẩn bị thưởng thức măng tre thịt xào lần đầu tiên trong đời của Triệu Lệ Nam.
Cốc cố ——
Triệu Vệ Quốc cởi dây nịt da ra, thuận tay rút nó ra.
"Cha, cha rút dây nịt da ra làm gì?" Triệu Lệ Nam hốt hoảng lui về phía sau, ánh mắt lởn vởn, tùy thời làm xong chuẩn bị chạy trốn, cậu mơ hồ đã đoán được hàm nghĩa của măng tre thịt xào.
"Cơm tối ăn quá no, cha buông lỏng một chút." Triệu Vệ Quốc giải thích.
"Được." Triệu Lệ Nam không biết tự mình nên tin tưởng hay là chưa tin.
Ba ——
Dây nịt da nói đến là đến, Triệu Vệ Quốc trực tiếp quất vào trên mông Triệu Lệ Nam.
"A!" Triệu Lệ Nam bị quất một cái, nảy lên, hoảng sợ không có đường trốn: "Mẹ, cha đánh con."
Triệu Lệ Nam nhìn về phía Hứa Đào nhờ giúp đỡ, từ nhỏ đến lớn, Triệu Vệ Quốc khi dễ cậu, cậu tìm cứu binh là được.
"Lần này con gọi cứu binh cũng vô ích." Triệu Vệ Quốc chính là tuân lệnh thi hành nhiệm vụ măng tre thịt xào, người bị thi hành như cậu đi tố cáo còn hữu dụng sao?
Anh giễu cợt cười một tiếng, nắm dây nịt da hướng về phía Triệu Lệ Nam, đuổi theo cậu mà đánh.
Triệu Lệ Nam vừa nhảy vừa chạy, tủi thân vô cùng, anh là đánh thật, bị dây nịt da quất vào cũng thật sự rất đau.
Hứa Đào thấy Triệu Vệ Quốc quả thật có khống chế lực đạo, cũng không gấp, khoanh tay trước ngực cười khẽ xem cuộc vui.
Trên đường chạy đến cửa chính truyền tới tiếng kêu của Triệu Lệ Nam, Triệu Lệ Nam chạy trốn kẻ gian nhanh, chuyển vòng tránh thoát dây nịt da của Triệu Vệ Quốc, sau đó quay đầu chạy trở lại.
"Mẹ. . ." Triệu Lệ Nam hoảng sợ nhìn Hứa Đào, rất sợ Hứa Đào cản đường cậu.
Cái mông và chân của cậu bị quất chừng mấy lần, lúc bỏ chạy cũng có thể cảm nhận được nóng hừng hực, quá đau.
Hứa Đào cười, dựa vào ở trên cửa, có lòng tốt tránh đường, không có ý định người xấu làm điều ác, bỏ đi, đánh được là được rồi.
Triệu Lệ Nam lập tức chạy vào phòng, một khắc cũng không do dự như một làn khói chạy lên lầu.
Triệu Vệ Quốc cũng không đánh quá ác độc, đánh nương tay mà thôi, dù sao cũng là con ruột, còn có thể thật đánh đến xảy ra vấn đề sao, đương nhiên cũng không có phí sức đuổi theo, vào lúc này cầm lấy dây nịt da không hề có lo lắng gì đi đến.
"Nhiệm vụ em giao phó, anh hoàn thành như thế nào?" Triệu Vệ Quốc nhìn Hứa Đào cười hỏi.
"Độ phối hợp một trăm điểm, lực độ thi hành một trăm điểm, không tệ." Hứa Đào khen ngợi.
Triệu Vệ Quốc cười khẽ: "Hài lòng thì tốt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận