Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 207. Ôm 6

Hứa Đào tựa vào trong ngực Triệu Vệ Quốc mềm nhũn giải thích: "Em cũng không biết đột nhiên lại đau đến lợi hại như vậy." Cô đau đến gập cả người, quá đòi mạng, loại hành hạ này.
". . ." Triệu Vệ Quốc mím môi mặt đen: "Tiểu Nam, đuổi theo."
"Cha cha, đồ!" Triệu Lệ Nam đứng tại chỗ, nhìn một đống đồ lớn, ôm lấy hai cái xẻng lúc trước hỏi Triệu Vệ Quốc.
"Lát nữa cha quay lại lấy."
" Được." Triệu Lệ Nam gật đầu, ôm hai cái xẻng đi theo sau lưng cha mẹ.
Triệu Vệ Quốc ôm ngang Hứa Đào một đường đến công ty, cả người Hứa Đào vẫn rất khó chịu, Triệu Vệ Quốc tự ý ôm Hứa Đào đến trong phòng làm việc, đặt cô xuống trên băng ghế.
"Có thể ngồi yên sao?" Triệu Vệ Quốc hỏi cô.
"Ừ." Hứa Đào gật đầu một cái, khoác áo khoác màu đen của Triệu Vệ Quốc, ngồi ở trên băng ghế dựa vào sau lưng bàn làm việc.
Triệu Vệ Quốc xoay người đi rót một ly nước ấm đặt ở trước mặt Hứa Đào: "Anh đi lấy đồ ở bên ngoài đồ trở lại, trước hết em ở đây chờ một chút."
"Được." Hứa Đào gật đầu.
Động tác Triệu Vệ Quốc lưu loát, một đường đi tốc độ rất nhanh, lúc anh rời phòng làm việc, Triệu Lệ Nam ôm hai cái xẻng mới trở về, đứa nhỏ phí hết sức lực, vừa mệt vừa khóc còn té ngã mà vẫn nhớ ôm hai cái xẻng về, vào lúc này để ở trên đất phòng làm việc, đứa nhỏ mới đi đến chỗ Hứa Đào.
"Mẹ, mẹ còn đau không?" Triệu Lệ Nam ngửa đầu hỏi Hứa Đào.
Hứa Đào nhìn Triệu Lệ Nam, đứa nhỏ hiển nhiên lo lắng muốn chết rồi, mình té rồi cũng không để ý đau, lần đầu tiên Hứa Đào cảm thấy cảm tình đối với Triệu Lệ Nam càng sâu đậm hơn rồi.
Trước kia Hứa Đào chỉ là vui vẻ với hình dáng của Triệu Lệ Nam, cảm thấy đứa nhỏ đáng yêu, lại là nam chủ trong sách, đối với cậu bé tốt, thuận tiện cũng có một ít ý muốn thay đổi tương lai bi thảm của mình.
Như vậy Hứa Đào hiện tại, lần đầu tiên, chân thành cảm thấy, đứa nhỏ hơn ba tuổi trước mắt này là con trai của cô.
"Mẹ đỡ nhiều rồi, Tiểu Nam có đau hay không?" Hứa Đào đưa tay ôm đứa nhỏ đặt ở trên đùi, cầm bàn tay nhỏ bé bị quẹt trầy da của đứa nhỏ, tay nhỏ bé mập mạp trở nên thê thảm.
"Không đau, Tiểu Nam là nam tử hán." Triệu Lệ Nam lắc đầu kiên cường vô cùng.
Nhưng mà sao có thể không đau chứ?
Hứa Đào hướng về phía lòng bàn tay đứa trẻ thổi thổi một chút: "Lát nữa khi cha trở lại rồi, để cho cha mang con đi bôi thuốc."
"Dạ." Triệu Lệ Nam ngoan ngoãn gật đầu.
"Trên đùi có đau hay không?" Hứa Đào lại hỏi đứa nhỏ.
"Chỗ này đau!" Ngón tay nhỏ của Triệu Lệ Nam chỉ vào đầu gối chân phải.
Hứa Đào nhất thời nhìn vào nơi mà đứa nhỏ chỉ vào, cũng thấy nơi đầu gối có chút bụi bặm, liền chịu đựng bụng đau buông Triệu Lệ Nam xuống, đồng thời đưa tay cởi quần đứa trẻ xuống.
"Trầy da rồi." Hứa Đào thấy trên đầu gối nhỏ non nớt của Triệu Lệ Nam cũng trầy da rồi, có chút đỏ, nhìn cũng rất đau.
Trong nháy mắt Hứa Đào không nhịn được nước mắt, sớm biết đứa nhỏ có thể té thành như vậy, nói thế nào cũng không để cho đứa nhỏ chạy đến tìm Triệu Vệ Quốc, nhưng bây giờ cô miễn cưỡng còn tốt một chút, mới vừa rồi, cô thật sự đau đến tùy thời muốn bất tỉnh đi vậy.
"Mẹ, không đau." Triệu Lệ Nam hướng về phía Hứa Đào lắc lắc đầu nhỏ, giơ tay lên lau đi nước mắt trên mắt Hứa Đào: "Mẹ đừng khóc."
"Tiểu Nam nói dối, rõ ràng cũng rất đau." Hứa Đào lại mặc quần vào cho đứa nhỏ.
Triệu Lệ Nam mím môi, nghe được Hứa Đào nói mình nói dối, đứa nhỏ mới hốt hoảng khóc thành tiếng, kiên cường lúc trước của đứa nhỏ trong nháy mắt bị tan rã: "Oa, mẹ, đau, tay Tiểu Nam đau, cái này cũng đau." Khóc đến từng giọt nước mắt lăn xuống, cái miệng nhỏ nhắn vểnh lên, lúc kể lể vừa uất ức vừa đáng thương, cũng làm Hứa Đào cho đau lòng muốn chết.
Hứa Đào ôm Triệu Lệ Nam, mình cũng không khống chế được rơi nước mắt, sau đó mới dỗ dành Triệu Lệ Nam.
Con trai của cô té rồi, té đau rồi, hu hu.
Triệu Vệ Quốc đi lấy đồ rất nhanh đã trở về, anh dùng chạy nhanh tốc độ chạy qua lại, tiện tay để đồ đạc Hứa Đào mua ở bên ngoài, liền đi vào phòng làm việc, sau đó nhìn hai mẹ con ngồi chồm hổm dưới đất, ôm nhau chung một chỗ đang khóc lóc.
Hai người Hứa Đào và Triệu Lệ Nam cũng ĩu xìu, mắt đỏ khóc thút thít.
Hứa Đào là bởi vì kinh nguyệt tới mà đau bụng, lại đau lòng Triệu Lệ Nam mà khóc, Triệu Lệ Nam là bởi vì té và cuống cuồng mà khóc, lại bị dáng vẻ lúc trước của Hứa Đào hù dọa cho khóc.
Bây giờ nhìn thấy anh trở về, một lớn một nhỏ mắt đỏ khóc thút thít nghiêng đầu, sau đó dùng ánh mắt đen láy lanh lợi nhìn anh chằm chằm.
Triệu Vệ Quốc vốn lo lắng cho Hứa Đào, lòng như lửa đốt, lúc thấy mẹ con hai ôm chung một chỗ khóc lóc, ngược lại không nhịn được bật cười.
". . ." Hứa Đào và Triệu Lệ Nam nhất thời ngừng khóc, khuôn mặt nhìn anh đầy vẻ lên án.
Bạn cần đăng nhập để bình luận