Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 504. Bệnh nhân 7

“Toàn bộ thanh niên trí thức ở quê bắt đầu về lại thành phố, một ý nghĩ ở lại Chu Vũ cũng không có, anh thấy cô ấy kiên trì nên cũng không cưỡng cầu, liền đưa tiền cho cô ấy. Anh thật sự không biết lúc cô ấy cầm tiền rời tỉnh Giang lại mang thai đứa trẻ này, còn sinh nó ra.” Ngưu Chính Trực dang hai tay ra nói.
Đều nói dưa ép chín không ngọt, nếu anh ta biết người ta không bằng lòng, mục đích là tiền, thì anh ta cũng không cần phải tìm cách kết hôn với cô ta, lại nói, lúc đó anh ta vội vàng chạy về quân đội.
Hay người sẽ phát sinh một chút chuyện đó, cũng đơn thuần là vì làm lính nhiều năm “heo nái thắng Điêu Thuyền”, anh ta biết Chu Vũ có mục đích gì, nhưng tự cô ta dán sát lại, anh ta cũng thuận theo không từ chối.
Người từ chối có còn là đàn ông không?
“Anh thật sự không biết có sự tồn tại của đứa trẻ.” Ngưu Chính Trực nói, giọng nói rất nghiêm túc: “Nếu như biết, anh nào không nghe không hỏi, để thằng bé luôn bị ức hiếp, ngược đãi chứ!”
“Ừm.” Hứa Đào gật đầu tin lời nói của anh ta, Ngưu Chính Trực quả thực cũng không tin kiểu người không màng sống chết của con cái.
“Đứa trẻ này bị người phụ nữ đó bắt nạt rất tàn nhẫn, leo lên xe lửa chạy theo xưởng trưởng Lý chạy đến tỉnh Giang, đúng lúc quê của anh là tỉnh Giang, cái đầu này của nó ghi nhớ tốt, lúc Chu Vũ mắng nó, có một lần mắng luôn tới anh, nó liền ghi nhớ lại. Bản thân xưởng trưởng Lý người ta có gia đình, nào có thể nuôi nó được.”
“Đoán chừng bản thân thằng bé cũng biết điểm này, liền nói với xưởng trưởng Lý muốn tìm anh.” Ngưu Chính Trực nói vẫn rất vui, dẩu môi mới Chu Hải Chí: “Lúc đó anh giải ngũ, đang làm ổ ở quê, đối với tương lai chính là một mảng mở mịt, nghỉ thầm, tuổi lớn rồi, vợ con đều không có, công việc cũng không nốt.”
“Chính vào lúc này, xưởng trưởng Lý đưa thằng bé đến trong thôn, anh vừa nhìn nó, liền biết ngay, đây tuyệt đối là con ruột của Ngưu Chính Trực anh không chạy đi đâu được, anh liền vui vẻ!” Ngưu Chính Trực nói xong còn cười ha ha lớn tiếng.
Lúc muốn gì cũng không có, lòi ra một thằng con trai, anh ta có thể không vui sao? Sau khi xác thực là con trai của Ngưu Chính Trực mình, đừng nói anh ta có bao nhiêu vui vẻ, mấy năm nay anh ta đã kiếm được một ít tiền, cũng chưa cưới vợ.
Vì đã có Chu Hải Chí, hiện tại anh ta cảm thấy có vợ hay không cũng không lớn bằng con trai mình, có người phụ nữ sưởi ấm chăn không, anh ta cũng không quan tâm.
Quả thực có thể nhìn ra anh ta thật sự rất vui vẻ, trên trời rơi xuống một đứa con trai lớn, ai không trộm cười, Hứa Đào nhếch môi gật đầu.
Chu Hải Chí đứng bên cạnh, yên lặng nghe Ngưu Chính Trực giải thích xong, trên khóe môi giựt mấy cái. Lúc ấy cậu nhớ rất rõ, cha cậu hoàn toàn không có ý nhận minh, còn cho rằng cậu là một kẻ ăn xin nhỏ, rất chán ghét.
Hiện tại ông ấy nói không giống như vậy, còn cố ý nghiêm túc sửa quá tình, Chu Hải Chí bất đắc dĩ than thở, haiz, người cha già cũng có chút thú vui này, tùy ông ấy vui đùa tùy ông ấy bịa chuyện đi!
“Em dâu, em xem hai cha con anh, có phải dáng dấp giống nhau y đúc không?” Ngưu Chính Trực giơ tay ôm vai Chu Hải Chí hỏi Hứa Đào.
“Ừm, giống, chính là giống như anh tự sinh ra vậy.” Hứa Đào vừa nói vừa gật đầu.
“Ha ha ha…” Ngưu Chính Trực sau khi nhận được câu trả lời, nhe răng vui vẻ cả nửa ngày, sau đó mới nhớ ra hỏi Hứa Đào sao cũng ở khu nội trú của bệnh viện.
“Mắt của cha Vệ Quốc bị bệnh đục thủy tinh thể, ngày mai chuẩn bị phẫu thuật, vừa nằm viện, trong phòng bệnh không có nước nóng, em ra ngoài lấy nước nóng.” Hứa Đào nói, nhấc phích nước nóng trong tay một chút.
“Bệnh đục thủy tinh thể, phải phẫu thuật, bệnh có nghiêm trọng không?” Ngưu Chính Trực mở miệng quan tâm.
“Vẫn ổn, không tính là nghiêm trọng, chỉ là tầm nhìn mơ hồ nhìn không rõ, là một cuộc phẫu thuật nhỏ là được rồi.” Hứa Đào giải thích.
“Vậy thì tốt, đợi lát nữa mẹ anh bên này tỉnh rồi, anh sẽ dành thời gian qua thăm ông ấy.” Ngưu Chính Trực khôi phục thái độ bình thường.
Hứa Đào gật đầu: “Em cũng phải xách phích nước nóng về phòng bệnh trước, bằng không còn tưởng em ra ngoài lấy nước nóng, còn ném người đi luôn rồi.”
Biết được tình hình của Chu Hải Chí, lại biết được quan hệ cha con của cậu và Ngưu Chính Trực, biết tìm Tiểu Chí rất thuận lợi, Hứa Đào cũng yên tâm rất nhiều, nói xong liền xách phích nước nóng quay về phòng bệnh.
Phòng bệnh dành cho bốn người rất đơn giản, y ta đã trải ga giường xong, đặt quần áo bệnh nhân xuống dặn cha Triệu thay, đồng thời viết rõ tư liệu, tuổi tác, nguyên nhân sinh bệnh, vị trí giường thời gian phẫu thuật,... của cha Triệu lên tấm bảng trắng trước giường bệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận