Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 600. Ăn hết 1

“Đi, về nhà.” Triệu Lệ Nam xoay người chuẩn bị về nhà, trong lòng khó chịu chua giống như chanh.
Cải trắng hai tuổi rưỡi đã bắt đầu học ủi lợn rồi, trong đầu Triệu Lệ Nam bất giác nhảy ra hình ảnh vừa nãy cải trắng và con lợn cùng nhau che dù, chậc, chướng mắt.
“Anh trai chưa lấy dù.” Triệu Lệ Noãn còn nhớ cây dù đi mưa bên cạnh! Cô bé vội vàng nhắc nhở Triệu Lệ Nam, âm thanh mềm mại.
Triệu Lệ Nam xoay lại nhịp bước di chuyển rất bất mãn, dẫm chân khí thế hung hăng đi đến bên cạnh cây dù, nhìn cây dù đi mưa chướng mắt đó, thật sự muốn một cước đá văng cây dù này, hoặc ném vào trong thùng rác.
Dẫu sao cây dù đi mưa này là đầu sỏ làm tổn thương cậu - người anh trai tâm hồn yếu đuối này, cậu dầm mưa thì thôi đi, phụ trách đưa dù cũng thôi luôn, hiện tại tạnh mưa rồi còn phải cầm dù đi mưa giúp.
Cây dù đi mưa này hiển nhiên cũng vô cùng vô cùng vô cùng chướng mắt.
“Đi.” Lấy dù xong, Triệu Lệ Nam lên tiếng, giọng điệu nghiêm khắc, lúc cư xử với Triệu Lệ Noãn cũng chẳng dịu dàng và chu đáo như bình thường chút nào.
Phải biết trước kia hễ người anh trai Triệu Lệ Nam này có mặt, Triệu Lệ Noãn chân ngắn nhỏ bé đều không cần phí sức lực, hoàn toàn là đứa bé được Triệu Lệ Nam bế đi.
“Anh trai, Noãn Noãn muốn bế.” Triệu Lệ Noãn chớp mắt, thấy anh trai Triệu Lệ Nam không bế cô bé, sau khi chớp mắt cô bé liền mở miệng làm nũng.
“...” Bế con khỉ, vừa nãy đi theo đứa bé trai khác, lúc đưa đứa bé trai về nhà, chẳng phải cái chân ngắn nhỏ có thể đi bịch bịch bịch được mà!
“Tự đi đi.” Triệu Lệ Nam trả lời một câu, giọng điệu lạnh lùng, không định nuông chiều em gái nhỏ không có lương tâm.
Trái tim người anh trai này đều đã bị tan nát rồi, không có sức lực, hoàn toàn không bế cô bé được!
“Muốn anh trai bế, chân Noãn Noãn mệt.” Triệu Lệ Noãn làm nũng, giơ hai tay lên, bĩu môi yếu đuối về phía Triệu Lệ Nam.
Cô bé thật sự rất biết làm nũng, sự làm nũng của cô bé có hiệu quả đối với bất kỳ ai, đối với Triệu Lệ Nam cũng vô cùng có hiệu quả.
Từ trước đến giờ Triệu Lệ Nam chưa từng thành công từ chối, trốn thoát được sự làm nũng của em gái.
“Chẳng phải vừa nãy em đi rất tốt sao?” Triệu Lệ Nam lạnh lùng nói, sự ghen tị khiến cho người anh trai trở nên xấu xí.
Mặc dù từ lúc Triệu Lệ Noãn tròn một tháng, cậu đã bắt đầu có sự lo lắng của người cha già, nhưng làm sao cậu cũng không ngờ tới, sự lo lắng của người cha già này sẽ đến nhanh như vậy, đến sớm như vậy.
Cô bé mới hai tuổi rưỡi, một đứa con nít hai tuổi rưỡi, đã biết lấy lòng nam sinh rồi, cô bé thật sự rất giỏi đấy!
Cải trắng ủi lợn, chỉ là suy nghĩ một chút, trái tim này của Triệu Lệ Nam rất lạnh lẽo, vô cùng khó chịu!
“Noãn Noãn mệt, anh trai bế đi mà!” Triệu Lệ Noãn giậm chân, cánh tay nhỏ giơ lên, dẩu môi lẩm bẩm làm nũng.
Cô bé làm nũng hoàn toàn tự nhiên, ngay cả giẫm chân cũng đáng yêu xỉu rồi.
“...” Triệu Lệ Nam thật sự không muốn bế cô bé chút nào, cậu vẫn còn giận, nhưng lại hết cách, không chịu nổi cô bé làm nũng, bó tay với cô bé.
“Em là một đứa không có lương tâm, kiếp trước anh trai mắc nợ em.” Triệu Lệ Nam tức giận nghiến răng nói, khom người bế cô bé lên.
“Hì hì, yêu anh trai nhất.” Lúc Triệu Lệ Noãn được Triệu Lệ Nam bế lên, cả người cười vui vẻ.
“Em yêu nhất cái quỷ, miệng của phụ nữ, quỷ lừa người.” Triệu Lệ Nam nghiến răng chế giễu, cũng lĩnh ngộ được một chân lý, phụ nữ nói dối lừa gạt đàn ông không phân biệt tuổi tác: “Vừa này còn để người anh trai em yêu nhất dầm mưa hứng gió, sao lúc nãy em không nói yêu nhất.”
Rào cản trong lòng Triệu Lệ Nam một lúc lâu vẫn không qua được, trái tim cậu bị con nhóc khốn kiếp này làm cho đầy thương tích.
Lúc dầm mưa, không hề liếc mắt nhìn thêm lần nào, hiện tại ngược lại biết nói yêu nhất.
Nhóc con lừa gạt!
“Yêu nhất, yêu anh trai nhất.” Triệu Lệ Noãn ôm Triệu Lệ Nam làm nũng, cái miệng nhỏ cảm thấy muốn hôn gương mặt cậu mấy cái.
Triệu Lệ Nam bị cô bé hôn đến hết giận, một tay bế cô bé, một tay cầm dù đi mưa cả đường về nhà.
Cô bé hai tuổi rưỡi, rất mềm mại đáng yêu, về đến nhà liền vui vẻ ôm anh trai làm nũng xem hoạt hình.
Trái lại Triệu Lệ Nam cũng chơi đùa cùng cô bé, hai anh em chơi đùa lăn lộn đủ kiểu trên ghế sô pha, lúc xem hoạt hình, còn chia sẻ niềm vui.
“Anh trai đói rồi, muốn ăn bánh ngọt, Noãn Noãn đi lấy cho anh trai có được không?” Triệu Lệ Nam sờ gương mặt cô bé, mở miệng sai bảo cô bé.
Cậu muốn thăm dò thử, em gái cưng của cậu có nỡ cho cậu ăn không.
Cậu vẫn ghi nhớ, cô bé nói, ngày mai muốn mang bánh ngọt cho cậu bé kia ăn đấy!
“...” Triệu Lệ Noãn vui vẻ bỗng nhiên im bặt, liền lộ ra vẻ không nỡ và băn khoăn: “Ngày mai Noãn Noãn muốn cho Tiểu Niên ăn mà! Anh trai.”
Phụt xì! Con dao cô bé từ chối mạnh mẽ đâm vào lồng ngực.
“Em thật tuyệt vời!” Triệu Lệ Nam khó chịu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận