Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 348. Câu thông 6

Hai đứa Triệu Vệ Lan và Triệu Vệ Ny, làm việc căn bản không biết chừng mực, nhưng người lớn bọn họ vừa nghe, nghĩ lại mà sợ hãi, nếu trong này xảy ra chuyện, thật sự rất khó thu dọn.
Mẹ Triệu nghĩ tới, tay nắm cây trúc không nhịn được lại nâng lên, đánh bịch bịch liên tục.
Triệu Vệ Lan chỉ có thể cắn môi cúi đầu nhận sai, dù cả người bị đánh rất đau.
“Bây giờ con biết sai rồi có ích gì, mẹ thấy con chưa từng bị đánh, hằng ngày không cố gắng học hành, chỉ biết gây chuyện, mẹ trực tiếp đánh chết con cho bớt chuyện.” Mẹ Triệu trách mắng, cây trúc trong tay vung xuống bịch bịch.
Triệu Vệ Lan đoán được cha mẹ sẽ tức giận, nhưng lại không đoán được vậy mà vẫn bị đánh, nhưng Triệu Vệ Lan cũng biết mình lớn gan làm bậy, nên lúc mẹ Triệu đánh cô ấy chỉ nghiêm túc quỳ gối nhận sai.
Động tĩnh mẹ Triệu đánh Triệu Vệ Lan không nhỏ, nhà Triệu Vệ Ny bên cạnh, gia đình trong thôn cách sân một vách tường, có chút động tĩnh cũng có thể nghe được.
Lúc mẹ Triệu đánh Triệu Vệ Lan, cha mẹ Triệu Vệ Ny cũng nghe thấy, dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng là hàng xóm, dù vẫn chưa tìm thấy Triệu Vệ Ny nhà mình, nhưng bọn họ vẫn lo lắng, nghe thấy động tĩnh nhà hàng xóm bên cạnh lớn như vậy, cũng vẫn đi qua nhà họ Triệu xem tình hình một chút.
“Chị Yến, Vệ Lan nhà chị đã làm gì rồi? Chị đánh con bé như vậy. Trước giờ chị đều không đụng đến một đầu ngón tay của con bé. Đừng đánh nữa, đánh rồi quay đầu vẫn là chị đau lòng, cũng đừng đánh con trút giận, học giống con bé Vệ Ny nhà tôi chạy mất, tìm cũng tìm không thấy.” Lại Tú Trân mẹ ruột Triệu Vệ Ny đi vào khuyên giải, còn lấy bản thân mình làm gương.
Mẹ Triệu nhìn thấy mẹ Vệ Ny đi vào, nghe lời khuyên của bà ta, vung tay đánh Triệu Vệ Lan hai cây, đánh đến mức cả người Triệu Vệ Lan run rẩy, cũng không dám khóc lớn tiếng.
“Tú Trân, chị không biết con bé này gan lớn cỡ nào đâu!” Mẹ Triệu nói, đặt cây trúc xuống kéo Lại Tú Trân ngồi lên cái ghế bên cạnh, nói chuyện của hai người Triệu Vệ Lan và Triệu Vệ Ny bàn bạc xong ra.
Lại Tú Trân nghe mẹ Triệu nói xong, liền kinh hãi, nhưng biết Triệu Vệ Ny không sao, trái tim treo mấy ngày cũng buông lỏng xuống, sau đó nhịn không được rơi nước mắt.
Nếu nói những chuyện này, biết được lúc Triệu Vệ Ny mất tích ngày đầu tiên, bà ta chắc chắn rất tức giận, cũng có thể đánh chết hai đứa con gái gan to làm bậy.
Nhưng lo lắng và tìm người mấy ngày nay cũng khiến hai người Lại Tú Trân và Triệu Lâm Mộc cha của Triệu Vệ Ny suy nghĩ rất nhiều.
Hôm qua bọn họ đã hủy bọ hôn sự rồi, dù trên miệng nói kháy, đã nuôi một con súc vật không có lương tâm, nhưng dù sao cũng vẫn quan tâm sống chết của con gái.
Triệu Vệ Ny mất tích mấy ngày nay, cũng vô cùng lo lắng.
“Vệ Lan, cháu nói, hôm nay Vệ Ny sẽ gọi điện thoại đến bưu điện trong huyện sao?” Lại Tú Trân lau nước mắt hỏi Triệu Vệ Lan, trong tay cầm thư của Triệu Vệ Lan.
“Dạ.” Triệu Vệ Lan khóc gật đầu: “Chúng cháu sớm đã trao đổi xong, cháu biết thím và mọi người mấy ngày nay đều rất lo lắng cho Vệ ny, cháu muốn nói cho mọi người biết, nhưng cháu không dám, sợ mọi người bắt Vệ Ny trở về, ép Vệ Ny gả cho người đó.”
Lại Tú Trân và Triệu Lâm Mộc đều không nói chuyện, nếu sớm biết Triệu Vệ Ny nửa đường trốn ở thị trấn, chắc chắn bọn họ sẽ đến trói cô ấy về ném đến Lý Sơn.
Ở nông thôn, chuyện hôn sự của con gái vốn do cha mẹ làm chủ, gả hay không cũng không do con gái quyết định.
“Vệ Ny cô ấy nói với cháu, vốn muốn nhảy xuống sống kết thúc. Cháu sợ cô ấy thật sự nghĩ quẩn, chằng phải trước kia thôn bên cạnh cũng có người nghĩ quẩn nhảy sông sao. Cháu sợ Vệ Ny thật sự chạy đi nhảy sông.” Triệu Vệ Lan vừa khóc vừa giải thích.
Cha mẹ Triệu nghe Triệu Vệ Lan nói xong cũng rất bất lực.
Lại Tú Trân và Triệu Lâm Mộc cũng rất buồn, bị chuyện nhảy sông trong lời của Triệu Vệ Lan dọa sợ.
Cô gái thôn bên cạnh nhảy sông tự xác, cũng không phải là chuyện mới mẻ, thôn xung quanh đây ai không biết, nếu trước đây bọn họ có thể rất tức giận, hai đứa con gái chưa lớn không có chừng mực làm chuyện xằng bậy.
Nhưng khi nghe thấy Triệu Vệ Lan nói, Triệu Vệ Ny muốn nhảy sông, nào còn tức giận nữa.
Bọn họ làm người lớn lo lắng sợ hãi mấy ngày, nhưng biết được người không sao, còn sống, cũng tốt hơn nhiều so với việc thật sự nghĩ quẩn nhảy sông.
Cũng may mắn hai đứa này làm bậy, bằng không nói không chừng Triệu Vệ Ny thật sự nhảy sông rồi.
“Thím, cháu sai rồi, cháu xin lỗi.” Triệu Vệ Lan nói xong khóc thút thít, bị mẹ Triệu đánh đau khắp cả người, nhưng vẫn quỳ gối trên đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận