Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 143. Ăn cắp 5

“Vậy cần phải bồi thường bao nhiêu? ”Bà Lâm hơi sợ sệt nói.
Trước đây, bà Lâm còn tự tin, đối với bất cứ ai hay bất cứ việc gì cũng rất nhạy bén, nhưng bây giờ bà ta thất vọng rất nhiều, cũng không dám khóc lóc om sòm nữa, dù sao lần trước Lâm Phương bị bắt tại nhà để phối hợp điều tra, xong việc trở về, Lâm Phương đã mắng và nhắc nhở bà ta một trận.
Lúc này, tốt hơn hết nên nhỏ giọng, ít nhất không thể để hàng xóm xung quanh ngõ biết Tiểu Cường nhà bà ta ăn trộm đồ.
Bà Lâm nghĩ tới, không cảm thấy cháu trai Lâm Tiểu Cường của mình làm sai, ngược lại oán giận nhà họ Triệu theo bản năng, sao mất có chút tiền liền báo cảnh sát, thật sự rất quá đáng.
“Nhà anh bị trộm mất tổng cộng bao nhiêu tiền, bao nhiêu đồ?” Triển Dược hỏi Triệu Vệ Quốc.
Hứa Đào bế Triệu Lệ Nam đứng trên bậc tam cấp ở cửa, nghe thấy câu hỏi liền lập tức trả lời, tiền và đồ chơi cô là người rõ nhất: “Tôi đã để tổng cộng hai trăm tám mươi lăm đồng năm xu, còn có xe và con ếch đồ chơi của Tiểu Nam, mấy món đồ chơi cộng lại khoảng tám đồng.”
Hứa Đào bình tĩnh nói ra số tiền và tiền của đồ chơi.
Những món đồ chơi này đã bị Lâm Tiểu Cường lấy đi, dù có thể bảo nó trả lại, nhưng Hứa Đào không muốn đưa những món đồ chơi này cho Triệu Lệ Nam nữa, thậm chí cô cũng chuẩn bị, nếu nhà họ Lâm không bồi thường tiền đồ chơi, cô cũng sẽ đem bỏ những món đồ chơi này và mua cái mới.
Mặc dù cần phải tốn gần mười đồng, nhưng đồ đã bị Tiểu Cường mang đi chơi, Hứa Đào cảm thấy chán ghét theo bản năng.
“Hai trăm tám mươi lăm đồng năm xu, sau khi trừ đi hai trăm bảy mươi mốt đồng, vậy còn mười lăm đồng, cộng thêm tiền đồ chơi trị giá tám đồng, vậy phải bồi thường hai mươi hai đồng năm xu!” Triển Dược nói, cũng không hào phóng bớt giúp năm xu.
Khi bà Lâm nghe đến hơn hai mươi đồng, cả khuôn mặt trở nên vô cùng khó coi: “Hai mươi hai đồng ư? Đây, đồ chơi này trả lại cho bọn họ là được rồi, dựa vào đâu tôi phải bồi thường tiền.”
“Dựa vào những đồ chơi này đã bị trộm đi, bị chạm vào, tôi ngại bẩn.” Hứa Đào ung dung trả lời.
“Bẩn ở đâu, sao mà bẩn được, như vậy không phải tốt sao?” Giọng nói của Bà Lâm lập tức sắc bén, bà ta trợn mắt nhìn Hứa Đào có chút muốn chửi ầm lên, nhưng cuối cùng vẫn kìm lại được, chỉ là lớn tiếng chất vấn một chút.
Hứa Đào lạnh lùng liếc nhìn bà Lâm, hiển nhiên bà Lâm không hiểu, bẩn mà cô nói có ý gì, ngược lại nói cô ngang ngược cũng được, cô thật sự cảm thấy chán ghét.
Đồ chơi này trả lại, nói sao cô cũng không cho Triệu Lệ Nam chơi.
“Bà có thể không bồi thường tiền đồ chơi, nhưng phải bồi thường mười lăm đồng năm xu!” Triệu Vệ Quốc nói.
Anh biết tính sạch sẽ của Hứa Đào, cũng nhìn ra tính tình của bà Lâm, lười nói nhiều về chuyện về đồ chơi để tăng thêm sứt mẻ, dù sao cũng vô nghĩa, chỉ cần lấy lại tiền là được.
“Sao cháu lại tiêu mười mấy tệ nhanh như vậy, cháu đã mua cái gì rồi, mười mấy đồng, mua những món đồ ăn này có thể ăn chết cháu.” Bà Lâm lập tức hỏi Lâm Tiểu Cường, giận tới mức có chút không kìm được, nắm lấy Lâm Tiểu Cường chất vấn.
Lâm Tiểu Cường đưa tay lên dùng tay áo đen thui lau nước mũi của mình, khóc thút thít trả lời bà ta:
“Cháu, cháu mua súng cao su, phân chuột và kẹo trái cây dạng miếng.”
“Những thứ này cần nhiều tiền như vậy sao?" Bà Lâm tiếp tục hỏi.
“Hu hu, cháu không biết.” Lâm Tiểu Cường chỉ có thể tiếp tục gào khóc, nó cũng không biết, thậm chí nó còn không biết được tiền, rốt cuộc nó cũng không biết bao nhiêu, chỉ biết là tiền nên nhét tất cả vào túi.
“Thật sự là cháu chọc bà tức chết rồi.” Bà Lâm dạy dỗ Lâm Tiểu Cường, rồi quay đầu nhìn Hứa Đào: “Tôi nói, có phải cô nhớ nhầm không, Tiểu Cường nhà tôi đã nói rồi, chỉ mua mấy thứ súng cao su và đồ ăn vặt này, nhiều lắm là hai tệ. Cô xem, mọi người đều là hàng xóm làng giềng, thường xuyên chạm mặt, hơn nữa Tiểu Cường nhà tôi tuổi còn nhỏ, các người đừng so đo với nó nữa, tôi bồi thường cho các người hai đồng, chuyện này cho qua đi được chứ!
Bà Lâm nói, giọng điệu như lẽ đương nhiên, trong mắt không cân nhắc xem Hứa Đào có đồng ý hay không, thậm chí còn trực tiếp đưa ra quyết định, sau đó vô cùng đau lòng lấy ra hai đồng trong túi.
“...” Hứa Đào nhìn bà Lâm nhíu mày cảm thấy chán ghét.
Chỉ bồi thường hai đồng? Bà Lâm này là “cực phẩm” từ đâu đến!
“Mười lăm đồng năm xu, một xu cũng không được thiếu.” Hứa Đào nói với giọng điệu nghiêm túc.
“Tôi không trả, Tiểu Cường nhà tôi tổng cộng đã mua có chút đồ này, dựa vào cái gì phải trả các người mười mấy đồng, tôi không có tiền!” Bà Lâm không vui nói, còn hung hăng dẫn Tiểu Cường quay người định chạy về nhà.
Bạn cần đăng nhập để bình luận