Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 58. Trộm vào nhà 1

"Đủ gì mà đủ, chẳng lẽ không tính mấy thứ kia" Bà Lâm cũng biết người nhà họ Phạm chính là đại gia tộc nhưng vẫn còn đau lòng điểm đồ vật liền không cam lòng khóc rống lên: "Mầy cái kẻ vô dụng này, có một đứa con gái mà cũng không giải quyết được, đã sớm kêu mầy ngủ với Điền Nhị Muội, mầy lại sợ không dám, ta cực khổ sinh ra nuôi lớn mầy có ít gì".
"..........." Con trai thứ hai của bà Lâm chỉ biết cúi đầu bị mắng.
Hứa Đào vốn dĩ thấy phẩm hạnh của Lâm Phương không gì, năm 1983 ở cái niên đại này là mà là kẻ thứ ba đã quá xấu hổ rồi, giờ nghe bà Lâm xúi giục con trai mình như vậy thật sự cạn lời.
Cực phẩm! Loại cực phẩm cực hiếm trên thế gian này, quả thực đúng như câu nói "người trên mà không tử tế thì người dưới tất sẽ làm loạn".
Hứa Đào lắc đầu về nhà, hàng xóm cũng xem xong náo nhiệt, rốt cuộc cũng đều biết cách làm người của bà Lâm thế nào, cũng không muốn bị vạ lây nên mọi người thức thời rời đi.
Bọn nhỏ chơi đùa cũng bị người lớn dẫn về, bên ngoài hẻm chỉ còn lại bà Lâm không chê mất mặt mà rống lên chửi rủa con trai, thuận tiện mắng phong long Phạm Thu Mai.
...........
Chạng vạng Hứa Đào cùng Tiểu Nam tưới nước cho cải thìa, thời tiết nóng rau dưa lớn cực nhanh, trước Triệu Vệ Quốc đi Thượng Hải mới nảy mầm, bây giờ đã cao lên thêm vài centimet, thêm mười ngày nửa tháng có thể hái ăn.
"Mẹ, giỏi! Tiểu Nam tưới nước cho mầm nhỏ xong quay đầu muốn Hứa Đào khen bé.
"Ừ mẹ giỏi quá!" Hứa Đào gật đầu phụ họa.
Tiểu gia hỏa muốn chờ Hứa Đào khen nhưng nghe thấy không đúng lắm, tiểu gia hỏa liền giương mặt vỗ vỗ ngực: "Là Tiểu Nam giỏi!"
Phụt! Hứa Đào nhìn bộ dáng ngốc nghếch của bé không nhịn được cười: "Ân, là Tiểu Nam nhà chúng ta giỏi quá, biết giúp mẹ tưới rau".
"Ân ân! Tiểu Nam giúp mẹ" Được Hứa Đào khen lúc này bé mới hài lòng vười lộ ra mấy cái răng sữa.
"Được rồi, mau tới đây, hôm nay mẹ nấu mì lạnh cho Tiểu Nam ăn có được không?" Triệu Vệ Quốc không ở nhà,ít đi một miệng ăn, Hứa Đào lại ăn không nhiều, Tiểu Nam thì còn nhỏ ăn cũng ít nên bữa ăn cũng không có gì phong phú.
Hứa Đào lại lười nấu, gần đây ít không ít phương pháp làm mấy món ăn đơn giản không cần tiêu tốn nhiều thời gian chính là món mì lạnh này.
"Dạ dạ.." Tiểu Nam nào có biết mì lạnh là cái gì nhưng xuất phát từ bản năng tin tưởng Hứa Đào cho bé ăn ngon nên cười gật đầu.
Hai mẹ con vui vui vẻ ăn cơm nhiều, Tiểu Nam đối với món mì lạnh thật thích liên ăn đến bụng nhỏ căng tròn.
"Mẹ, kể chuyện" Triệu Vệ Quốc không có nhà ban đêm nhàm chán nên trước khi ngủ sẽ kể cho tiểu gia hỏa nghe mấy câu chuyện xưa.
Tiểu Nam thật sự là quỷ linh tinh, ngày đầu tiên nghe chuyện xưa, những ngày sau lên giường không có ngủ liền mà nháo nói muốn nghe chuyện xưa.
Hứa Đào chính mình tự tìm chuyện làm, đem đứa nhỏ ngoan ngoãn lên giường ngủ liền như trước không chịu đâu còn tạo thói quen cho bé, thật khiến cô ảo nảo mà. Dù vậy cô vẫn thấp giọng kể chuyện xưa cho Tiểu Nam thẳng đến khi tiểu gia hỏa bất tri bất giác chìm vào giấc ngủ.
Hứa Đào thấy Tiểu Nam ngủ cũng nằm xuống tắt đèn.
Triệu Vệ Quốc đã đi Thượng Hải được sáu ngày, anh nói sẽ đi bảy ngày, chắc hẳn ngày mai về tới.
Không hiểu sao biết Triệu Vệ Quốc ngày mai về tâm tình lại vui lên như vậy.
Bên ngoài tiếng côn trùng kêu vang, Hứa Đào dần đi vào giấc ngủ thẳng đến khoảng mười một mười hai giờ mờ hồ nghe được tiếng vang rất nhỏ. Cô vốn dĩ ngủ say mơ màng trở mình chuẩn bị tiếp tục ngủ thì tức khắc mở mắt to, trái tim cũng vang lên thình thịch bắt đầu nhảy loạn.
Cô nghe giống như có người trèo tường vào sân nhà, dựng lỗ tai còn nghe được tiếng bước chân.
Hít thở sâu, Hứa Đào duỗi tay lấy cây gậy ở mép giường chậm rãi ngồi dậy đến cạnh cửa, giơ cây gậy lên ở tư thế phòng bị cẩn thận lắng nghe động tĩnh bên ngoài, nếu kẻ trộm dám xông vào phòng cô liền một gậy kết liễu hắn.
Răng rắc răng rắc ----------
Trong bóng đêm Hứa Đào nhìn thấy then cửa chuyển động vài cái, ăn trộm cũng không nhẹ nhàng gì, đối phương không kiêng nể vặn then cửa phát hiện bên trong khóa lại liền dừng động tác.
"Thảo tiện nhân!" Người ngoài cửa thô tục chửi một câu.
Hứa Đào hoảng hốt nhíu mày, cô dự vào cạnh cửa, nghe thấy bên ngoài yên ắng tâm, sự hồi hộp tựa hồ nhảy tới cổ họng.
Lạch cạch ---------
Đột nhiên dọc theo kẹt cửa phía dưới phát ra ánh sáng, Hứa Đào nhìn phòng khách nhỏ bên ngoài phát sáng, nửa đêm trèo tường vào nhà người khác ăn trộm còn quang minh chính đại bật đèn?
"Mở cửa!! Ách!" Đèn bị mở lên sau đó cửa phòng ngủ của Hứa Đào bị đập vang lên.
Hứa Đào hoảng hốt nắm chặt cây gậy trong tay, thật đáng sợ người đàn ông bên ngoài vô cùng lớn mật, dám công khai xâm nhập nhà người khác ăn trộm còn bật đèn thậm chí trực tiếp đi gõ cửa, đây là muốn làm gì đây?
Thời buổi này tuy không có camera giám sát nhưng không ai dám lớn gan vậy đi! Người đàn ông bên ngoài tiếp tục gõ cửa, Hứa Đào cũng không có gan mở cửa đi ra ngoài tìm tòi nguyên nhân, cô không có ngu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận