Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 242. Hầu hạ 5

Hứa Đào nhìn nhóc con Triệu Lệ Nam nói, nhìn ánh mắt mẹ Triệu nghi ngờ, không còn là biểu cảm sấm sét giữa trời quang sau, hơi thở phào nhẹ nhõm, cho đứa nhỏ một ánh mắt khen ngợi.
Triệu Lệ Nam cũng tiếp thu được ánh mắt tán dương của Hứa Đào, đứa nhỏ cười nheo mắt lại, xoay người chạy tới nũng nịu: "Mẹ, con ngoan, bà nội không tức giận nữa, cho nên, con có thể không ăn cải xanh không?"
Đứa nhỏ không thích ăn cải xanh, đã ăn hết mì trong chén nhỏ, bây giờ chỉ còn lại mấy miếng rau xanh.
Hứa Đào cười híp mắt, cầm lấy đũa kẹp cải xanh trong chén của cậu bé, hướng về phía đứa nhỏ: "A!"
Triệu Lệ Nam phối hợp há miệng, Hứa Đào ăn đút cải xanh vào trong miệng đứa nhỏ, đứa nhỏ cắn cải xanh nhẹ nhàng nhai, đứa nhỏ cũng biết, Hứa Đào đây là dùng hành động trả lời cho cậu bé, không được kén ăn!
"Còn muốn ăn mì sợi không?" Hứa Đào đút mấy miếng cải xanh cho cậu ăn xong, thuận miệng hỏi đứa nhỏ.
"No rồi mẹ." Triệu Lệ Nam vỗ vỗ bụng nhỏ.
Hứa Đào dịu dàng đưa tay cảm thụ một chút: "Ừ, quả thật là no rồi."
"Mẹ, mẹ ăn." Triệu Lệ Nam tự monh2 ăn xong, đứng bên cạnh Hứa Đào, nhẹ nhàng nói Hứa Đào tiếp tục ăn.
Hứa Đào cười cười gật đầu.
Bầu không khí giằng co trong nhà họ Triệu bởi vì Triệu Lệ Nam mà nhu mềm nhũn ra, Hứa Đào và Triệu Lệ Nam sống chung thân mật, Hứa Đào tiện tay đút cải xanh cho đứa nhỏ, mặc dù đứa nhỏ không muốn ăn, nhưng vẫn ăn xong, hình dáng khôn khéo nhỏ bé kia quả thật quá đáng yêu.
"Cha mẹ, mọi người đừng lo lắng, tiền vay thật sự chỉ là tạm thời." Triệu Vệ Quốc ăn no thì để chén đũa xuống.
"Con cũng lớn rồi, tuổi tác thành gia lập nghiệp, làm bất cứ chuyện gì cũng phải suy nghĩ kỹ càng, những thứ khác chúng ta cũng không hỏi nhiều nữa." Dù sao hỏi cũng không giúp được, nội tâm cha Triệu thở dài.
"Cám ơn cha." Triệu Vệ Quốc cảm kích nói cảm ơn.
"Chuyện anh cả tiền vay mở công ty, mọi người biết cũng đừng nói ra bên ngoài, chuyện nhà mình, bản thân biết là được." Cha Triệu lại nghiêng đầu dặn dò Triệu Vệ Cường và Triệu Vệ Lan.
"Cha, chúng ta biết rồi." Triệu Vệ Cường và Triệu Vệ Lan vội vàng khôn khéo đồng ý.
Cha Triệu cũng không học hành bao nhiêu, nhưng mà người đàn ông này vẫn luôn đứng đầu nhà nhà họ Triệu, trong lòng cũng có chút tính toán của mình, đối với mấy đứa con trong nhà, từ nhỏ đều rất uy nghiêm, cũng khiến con cái nhà họ Triệu đều rất kính sợ ông.
Nhưng niên đại này, gia trưởng thế hệ trước gần như đều là như vậy.
Hứa Đào cũng sắp ăn xong mì sợi trong chén, Triệu Vệ Quốc ngồi chốc lát, nhìn cô để đũa xuống, liền thuận tay lấy cô chén không và đũa trước mặt cô, còn muốn lấy luôn chén đũa của Triệu Lệ, cầm chén sứ nhỏ chuẩn bị đi vào phòng bếp rửa.
"Chén đũa để mẹ rửa." Mẹ Triệu kịp phản ứng, đứng lên muốn từ trong tay Triệu Vệ Quốc đoạt lấy chén đũa.
Triệu Vệ Quốc muốn cự tuyệt, ở Dương Thành có thói quen rửa chén, cũng không bởi vì về nhà mà thay đổi thói quen của mình, Hứa Đào cũng không chú ý, nhẹ nhàng ôm Triệu Lệ Nam đứng bên cạnh, nhìn nhóc con có chút buồn ngủ mà dụi mắt.
"Có phải buồn ngủ rồi hay không?" Hứa Đào sờ gương mặt đứa trẻ một cái.
"Dạ." Triệu Lệ Nam có chút mơ hồ gật đầu.
"Đã sớm chờ mọi người trở về, hai ngày trước cũng đã thu dọn xong phòng ở cho hai đứa, chăn cũng phơi nắng rồi." Mẹ Triệu chuẩn bị đi rửa chén, nghe Hứa Đào hỏi Triệu Lệ Nam có phải buồn ngủ hay không, liền dừng lại nhìn Hứa Đào nói chuyện: "Tối nay để Tiểu Nam ngủ cùng chúng ta đi.”
Trước kia khi còn ở quê quán, Triệu Lệ Nam theo chân cha Triệu mẹ Triệu, mẹ Triệu cảm thấy an bài như vậy không thành vấn đề.
"Muốn ngủ với mẹ." Mặc dù Triệu Lệ Nam nhớ mẹ Triệu và cha Triệu, nhưng mà đứa nhỏ theo bản năng lắc đầu, nghiêng đầu ôm chân Hứa Đào, thân hình nhỏ mập muốn để Hứa Đào ôm.
Hứa Đào cũng khom người ôm Triệu Lệ Nam: "Được, ngủ cùng với mẹ."
"Cháu đúng là không có lương tâm, trước kia ngủ với ông nội bà nội, bây giờ còn chê tôi bà già này đúng không! Nhóc xấu xa." Mẹ Triệu buồn cười đi lên trước nói chuyện, giơ tay điểm lên lỗ mũi đứa trẻ.
Thấy quan hệ của Triệu Lệ Nam và Hứa Đào hòa hợp mật thiết như vậy, bà rất vui vẻ, nhưng mà bản thân bà đã nuôi lớn đứa nhỏ này, trước kia lệ thuộc vào bà, cả ngày đi theo phía sau mông mình, giọng nói trẻ con nũng nịu, bây giờ chỉ kề cận người mẹ Hứa Đào, mẹ Triệu cũng vẫn có chút ghen tỵ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận