Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 672. -

Triệu Lệ Noãn nhất thời không biết nên làm sao mới phải, cô bé rất tức giận, rất muốn nổi giận, tâm trạng cũng rất mất khống chế, nhưng lúc đối mặt với Quách Phi, cô bé lại có chút không biết làm sao.
Cô bé cảm thấy bản thân đã làm sai rồi, không nên vứt bánh nướng đi, mẹ biết được, chắc chắn cũng sẽ tức giận, nghĩ tới, mếu máo, sự nóng nảy của Triệu Lệ Noãn càng không thể giải tỏa được.
Triệu Lệ Noãn rất khó chịu, cô bé không thể nói rõ sự khó chịu của mình là vì sao, chỉ có thể không ngừng tỏa ra sự bất mãn đối với bọn người Quách Phi, cô bé mâu thuẫn cũng đau khổ, băn khoăn nhíu mày oa một tiếng khóc thành tiếng.
Triệu Lệ Noãn khóc thật, khó rất lớn tiếng, khóc vô cùng thương tâm, cô bé đã sống bảy năm, lần đầu tiên khóc thương tâm như thế, tâm trạng cô bé thật sự đã kìm nén đến giới hạn sụp đổ rồi.
Từ sáng sớm hôm qua ra khỏi nhà ở Dương Thành, biết được không cần đi học, dày vò cả đường, bị muỗi đốt cắn, bị rơm quẹt vào tay nhỏ, lần đầu tiên trải nghiệm xe bò, cũng là lần đầu tiên trong cuộc đời chân nhỏ nổi mụn nước.
Hết thảy những thứ này, toàn bộ đều không phải cuộc sống Triệu Lệ Noãn đã từng tiếp xúc, cô bé mờ mịt tò mò lại áy náy, cô bé muốn xin lỗi vì hành vi ban nãy mình ném bánh nướng đi, nhưng lại nghẹn họng một lúc lâu, làm sao cũng không thốt ra được một câu xin lỗi.
Tâm trạng mâu thuẫn kiểu này, khiến cho Triệu Lệ Noãn khóc hu hu rất lâu, buổi chiều lúc đi học ở trường cũng lặng lẽ khóc, khóc mãi đến mức cả người đều mơ màng thiếp đi.
Miếng bánh sạch sẽ Quách Phi đã cho cô bé, cô bé không ăn, cô bé không thích ăn, chỉ có thể lặng lẽ đặt vào trong cặp sách.
Thời gian một buổi chiều, Triệu Lệ Noãn đều nằm bò trên bàn vượt qua, ánh mắt cô bé nhìn chằm chằm bàn học nhỏ cũ kỹ mục nát, nhìn tấm bảng đen thiếu mảnh khuyết góc, lại nhìn bạn học xung quanh yên lặng lên lớp, loại ánh mắt khát vọng tri thức của tất cả bạn học, đều khiến cho tâm trạng cô bé phức tạp rất lâu.
Đó là thứ trước đây Triệu Lệ Noãn chưa bao giờ cảm nhận được, trường học của Dương Thành, cuộc sống của cô bé, bạn học và bạn bè xung quanh,... bao nhiêu gia đình điều kiện đều không tệ, từ trước đến giờ cô bé không biết, hóa ra đi học có thể ở trong phòng đơn sơ của nát như vậy.
Cứ như vậy, ngày đầu tiên rất nhanh trôi qua, chịu đựng đến tiếng chuông của lớp học buổi chiều sau cùng vang lên, Triệu Lệ Noãn và mấy đứa trẻ trong thôn ở thung lũng Tiên Nữ mới mang cặp sách về nhà.
Nếu nói con đường sáng sớm đi học là đường xuống núi, rất mệt người, nhưng không đến nỗi mệt như thế, chạng vạng tối tan học thì thuộc về lên núi, mệt đến mức bạn phát điên.
Triệu Lệ Noãn đi bụng đói ùng ục, đói đến mức sắp xỉu, giữa đường cô bé lại muốn khóc lớn một lần nữa, cũng muốn gọi người cõng mình, cô bé không đi nổi nữa, không muốn đi.
Nhưng cô bé há miệng muốn nói, lại nhìn thấy một em trai và một em gái đang đi trước mặt mình, hai đứa trẻ đều không cao bằng cô bé, tuổi tác cũng không lớn bằng cô bé, nhưng đi đường lại nhanh hơn cô bé rất nhiều, cũng không cần anh trai chị gái giúp đỡ.
Cái gọi là không có so sánh thì không có tổn thương, hai em trai em gái trước mặt Triệu Lệ Noãn nhỏ hơn cô bé, tâm trạng xấu hổ và phức tạp đã quấy rầy cô bé rất lâu, điều này khiến cho cô bé dù chân đau, dù cảm thấy đói đến mức sắp điên mất, nhưng cũng không mở miệng cầu xin giúp đỡ.
Cô bé yên lặng giữ lại một hơi, kiên trì cả đường như thế từ lúc mặt trời sắp xuống núi đi đến mặt trăng xuất hiện mới đi đến được thôn xóm ở thung lũng Tiên Nữ.
Lúc đến thôn xóm ở thung lũng Tiên Nữ, đã sắp bảy giờ rồi, Triệu Lệ Noãn mệt mỏi không có chút sức lực, nhưng cũng không khóc, càng không ầm ĩ.
Dọc đường mọi người đều rất ngạc nhiên, nhưng Triệu Lệ Noãn yên lặng không nói chuyện với bọn họ, cô bé cúi thấp đầu đôi mắt tủi thân cả đường về nhà.
Sáng sớm lúc Triệu Lệ Noãn bị lừa gạt cũng bọn Quách Phi xuất phát đến trường đi học, Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc đã bắt đầu quen thuộc với cuộc sống trong thôn, tiện thể giúp bà Quách đi trồng mầm khoai lang.
Triệu Vệ Quốc đào đất, Hứa Đào giúp đỡ, bà Quách cũng lật đất.
Đừng thấy thân thể bà Quách gầy yếu, nhưng lúc sử dụng cuốc đào đất, lại rất có sức lực, cũng rất cố gắng, dẫu sao đây là cuộc sống hàng ngày mà bà lão dựa vào để sinh sống.
Hứa Đào bận rộn làm việc, trong lòng cũng vô cùng lo lắng, toàn bộ lòng dạ đều nhớ nhung Triệu Lệ Noãn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận