Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 678. -

Trái tim Hứa Đào cũng bị con gái nói đến mềm mại rất nhiều, cuối cùng vẫn là người làm mẹ như cô lơ là con cái.
“Mẹ cũng thích Noãn Noãn, thích bảo bối của chúng ta, thích nhóc con ngoan ngoãn.” Hứa Đào cười nâng gò má cô bé, mũi quẹt mũi cô bé hai cái.
Sự thật chứng minh, bất luận tình yêu thương cưng chiều của tất cả mọi người như anh trai, ông nội bà nội, cha,.... đối với đứa trẻ mà nói, dường như đều không so được với mẹ.
Hứa Đào bắt đầu kiểm điểm không làm tròn bổn phận của mình, Triệu Lệ Noãn cũng vui vẻ mặc xong quần áo.
Tuổi tác của cô bé không phân rõ đẹp và xấu, nhưng lại không biết sự khác biệt giữa đắt và rẻ, mặc dù vải vóc và đẳng cấp của quần áo hoàn toàn không thể so sánh được với quần áo trước đây cô bé mặc, nhưng Triệu Lệ Noãn cũng không có chút nào không vui.
Thậm chí sau khi cô bé thức dậy buồn bực làm nũng với Hứa Đào một lúc, sau đó liền cùng Triệu Lệ Noãn ra khỏi phòng, đứng ở bên cạnh vườn rau xanh trong sân nhà bà Quách đánh răng rửa mặt.
Tất cả những trải nghiệm lần này trước đây Triệu Lệ Noãn chưa bao giờ trải nghiệm, sau khi Hứa Đào bận rộn, sau khi Triệu Lệ Noãn có người quản, luyện mãi thành thói quen ỷ lại một chút.
Trong ấn tượng của Triệu Lệ Noãn, đây vẫn là lần đầu tiên hai mẹ con cùng nhau đánh răng rửa mặt, hình ảnh ngay cả Triệu Vệ Quốc cũng cảm thấy hiếm lạ ấm áp.
Khọt sùng sục! Hứa Đào đánh răng súc miệng.
Khọt sùng sục! Triệu Lệ Noãn cũng đánh răng súc miệng.
“Mẹ, ngày nào mẹ đều yêu thương Noãn Noãn như vậy có được không? Noãn Noãn nghe lời.” Lúc Triệu Lệ Noãn chải răng súc miệng sùng sục, cô bé nói chuyện vui vẻ ngây thơ không đè nén được sự mong đợi.
Lần đầu tiên cô bé thức dậy cùng mẹ, mẹ giúp cô bé mặc quần áo, còn hôn cô bé, bế cô bé, cô bé cùng không ngờ vui vẻ như vậy, nhưng mẹ gọi cô bé bảo bảo, gọi cô bé ngoan ngoãn đó!
Cô bé cũng không nghĩ được hôn, bế, dỗ dành dễ dàng như vậy, nhưng là mẹ cô bé nha!
“Được.” Hứa Đào gật đầu.
“Hi hi.” Triệu Lệ Noãn vui vẻ, rửa mặt đánh răng xong, kéo Hứa Đào cùng vào căn bếp nhỏ của nhà họ Quách.
“Mẹ ơi, con thích nơi này.” Mặc dù ở đây rất mệt, nhưng mẹ ở đây rất yêu thương cô bé.
Trẻ con đều nhạy cảm, Hứa Đào không để ý như thế, tất cả tình yêu thương trước đó cô đều đã tiêu hết trên người Triệu Lệ Nam rồi, khiến cho cô thật sự không thương yêu Triệu Lệ Noãn như thế.
Đương nhiên Hứa Đào kỳ thực cũng có một phần lo lắng và sợ hãi, rất sợ Triệu Lệ Nam ghen tị, khó chịu, mặc dù lúc đó Triệu Lệ Nam đã lớn rồi, nhưng là đứa trẻ to xác thôi, cũng sẽ nhạy cảm sẽ ghen tị với em gái.
Cho nên Hứa Đào không tận lực quan tâm Triệu Lệ Noãn như thế, giống như trách nhiệm của con gái là chuyện của hai người Triệu Vệ Quốc và Triệu Lệ Nam, cô làm như vậy, Triệu Lệ Nam quả thật không biết như thế nào, nhưng suy cho cùng vẫn là lơ là Triệu Lệ Noãn một chút.
“Mẹ cũng thích nơi này.” Hứa Đào cười nhìn con gái.
Có một cách có thể kéo gần khoảng cách với Triệu Lệ Noãn, cũng có thể bồi dưỡng lại tình cảm của hai mẹ con lần nữa, hiển nhiên Hứa Đào cũng rất vui.
Triệu Vệ Quốc cũng vui vẻ yên tâm, vui vẻ yên tâm Hứa Đào và con gái Triệu Lệ Noãn, cuối cùng cũng không còn là kiểu sống chung tình địch nhỏ tranh đoạt tình nhân.
Hai mẹ con này cuối cùng cũng bỏ qua cuộc sống tranh đoạt Triệu Lệ Nam sang một bên, trái lại đã hòa hợp hơn.
Bữa sáng thứ bà Quách gói là bánh bao, không có để thịt, là bánh bao miến đậu phụ, nhân bánh làm rất thơm, Triệu Lệ Noãn ăn hai cái cái bụng cũng no căng.
“Vậy mẹ ơi Noãn Noãn và anh trai Phi Phi đi học đây.” Triệu Lệ Noãn có chút luyến tiếc, nhưng cô bé biết chỉ khi cô bé ngoan ngoãn đi học, mẹ mới vui vẻ, mẹ cũng sẽ hôn cô bé bế cô bé, gọi cô bé bảo bối, gọi cô bé ngoan ngoãn.
Cho nên Triệu Lệ Noãn mang cặp sách xong không ồn ào không náo loạn chuẩn bị đi học, Triệu Lệ Noãn rất tự giác, tự giác đến mức Triệu Vệ Quốc và Hứa Đào vô cùng ngạc nhiên.
Không có sự ầm ĩ trong tưởng tượng, Triệu Lệ Noãn cũng có thể cắn răng kiên trì hơn so với Hứa Đào tưởng tượng rất nhiều.
Ngày thứ hai đi học, Triệu Lệ Noãn cũng không bảo hai người Quách Phi và Quách Lượng cõng cô bé, Cô bé đau chân mỏi nhừ nhưng vẫn tự đi bộ đi và về, cơm trưa vẫn là ăn bánh nướng, cô bé không ăn hết nhưng cũng không lãng phí thức ăn.
Ban đêm lúc bảy giờ đến nhà, lòng bàn chân Triệu Lệ Noãn lại mọc thêm mấy cái mụn nước, nhưng cô bé nhào vào lòng Hứa Đào, Hứa Đào dỗ cô bé, dịu dàng hỏi thăm hôm nay cô bé ở trường có chuyện thú vị không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận