Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 313. Lưu trữ 4

Trước kia cô ta không nghĩ tới hậu quả, mấy lần gặp mặt với Triệu Hòa Phong, tất cả đều là kinh hồn bạt vía, nhưng cô ta lại khuyên tự mình, cô ta và Triệu Hòa Phong chỉ là gặp mặt nói mấy câu mà thôi, cô ta không có làm chuyện có lỗi với Triệu Vệ Cường.
Nhưng mà cho tới bây giờ, sau khi chuyện bị vạch trần, Tôn Phương mới ý thức tới, chuyện có bao nhiêu nghiêm trọng, tên khốn Triệu Hòa Phong kia cũng không nhờ vả được, mới vừa rồi anh ta còn bêu xấu cô ta.
"Nghe chưa? Con trai tôi không cần con gái hư hỏng này của các người nữa. Trả lại lễ vật đám hỏi, nếu không nhà họ Triệu tôi sẽ kéo cô ta đi ngâm lồng heo, dìm chết nó." Mẹ Triệu lên tiếng.
"Bà dám." Mẹ Tôn trợn mắt.
"Bà cứ nhìn xem tôi có dám hay không." Mẹ Triệu cũng không cam lòng yếu thế, bảo vệ con của mình, cũng không tính nhượng bộ.
"Bà sui, ông sui, là chúng ta không giáo dục con cái tốt, chúng ta mang con gái về. . ." Cha Tôn cúi người gật đầu, không hề nóng nảy mà nói chuyện, bản thân ông ta bị mẹ Tôn lấn áp cả đời, mẹ Tôn cũng từng bị con trai Thôn Hạnh Hoa và, cha Tôn tự mình cũng biết được cảm giác ngấm ngầm để cho người ta chỉ chỉ chõ chõ.
Ông ta không có biện pháp, nhà nghèo, có thể lấy vợ không dễ dàng, mẹ Tôn cố chấp, tính cách cũng không tốt, ông ta cũng đều nhẫn nhịn.
Nhưng mà làm đàn ông, ông ta cũng có thể hiểu được nỗi khổ của Triệu Vệ Cường.
"Ông im miệng, ai cho phép ông nói chuyện." Mẹ Tôn nghiêm nghị cắt đứt lời nói của cha Tôn, thái độ ngang ngược lại phách lối.
Cha Tôn cảm thấy bực bội, bản thân đã bị người chỉ chõ, uất ức cả đời, mấy thập niên kiềm chế nhẫn nại đã sớm đủ, con gái Tôn Phương lại không đứng đắn, còn huyên náo lớn như vậy, cha Tôn giống như là bị đâm đến chỗ đau đớn.
Nếu như là trong quá khứ, mẹ Tôn quát mắng, ông ta cũng sẽ không nổi dóa, nhưng chuyện hôm nay thành như vậy, cha Tôn không biết tại sao lại vô cùng bực mình.
Chát ——
Cha Tôn giơ tay cho mẹ Tôn một cái tát: "Bà là một người phụ nữ mà lớn tiếng kêu bậy bạ cái gì, im miệng cho tôi."
Mẹ Tôn bị cha Tôn tát một cái cũng trở nên ngây ngốc, cha Tôn vẫn luôn biết điều, là một cây gỗ đánh rắm cũng không được mà nay lại dám nổi đóa, còn động thủ đánh bà ta.
"Tôn Quang Diệu, ông điên rồi sao, ông dám đánh tôi." Mẹ Tôn lập tức chẳng phân biệt được trường hợp, trực tiếp hướng về cha Tôn liền động thủ, móng tay không chút khách khí quào đến, cào mặt Tôn Quang Diệu nở hoa: "Tôi gả cho ông ăn khổ cả đời, sinh mấy đứa trẻ cho ông, mà ông lại dám động thủ đánh tôi, ông là thứ vô dụng, chỉ biết đánh phụ nữ, có bản lãnh đánh bọn họ đi. Con gái ông bị bắt nạt thành như vậy, ngay cả đánh rắm ông cũng không dám."
Cha Tôn ban đầu còn định ngăn cản, kết quả bị mẹ Tôn đánh ra lửa giận, sau khi mắng không ngốc đầu lên được thì tức giận bắt đầu trả đủa.
"Cha, đừng đánh." Con trai lớn nhà họ Tôn lập tức đưa tay ngăn cha Tôn lại, nhưng mà dù sao cha Tôn cũng là nông dân làm ruộng, mặc dù nhìn gầy teo nho nhỏ nhưng khí lực cũng không nhỏ, đánh mẹ Tôn cũng không hề phí sức gì.
Chát chát chát ——
Mẹ Tôn trực tiếp bị cha Tôn tát mấy cái, đánh đến khi biết điều.
Trong gian nhà chính nhà họ Triệu cũng an tĩnh trong chớp mắt, đám người cha Triệu cũng không nghĩ tới, nhà họ Tôn cũng không sống yên ổn, hai người bốn mươi năm mươi tuổi vẫn còn ở trong nhà người khác đánh nhau.
Triệu Kim Duệ cũng biết một ít tình huống, ông ta làm thôn trưởng Triệu Gia Thôn đều từng gặp mặt và có liên lạc với thôn trưởng của Thôn Hạnh Hoa, cũng từ trong miệng thôn trưởng Thôn Hạnh Hoa biết được chuyện phụ nữ nhà họ Tôn không quá an phận, cho nên ông ta mới không đồng ý cho Triệu Hòa Phong cưới Tôn Phương.
"Ầm ĩ đủ chưa?" Cha Triệu lạnh lùng mở miệng.
"Thật không phải, chuyện này, là nhà họ Tôn chúng ta không giáo dục tốt con cái, chúng ta dẫn nó về." Cha Tôn áy náy mở miệng, nắm cánh tay Tôn Phương: "Ngày mai tôi sẽ trả lại tiền sính lễ cho nhà mọi người."
Bạn cần đăng nhập để bình luận