Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 387. Quảng cáo 13

Hứa Đào cưỡi xe đạp chở Triệu Lệ Nam, đối phương biết, khi Hứa Đào đến gần, ánh mắt người lang thang ăn bánh bao cũng nhìn về phía Hứa Đào.
Ông ta cũng đã chuẩn bị đối diện với chê bai của ánh mắt đối phương, nhưng bất ngờ đụng vào ánh mắt dò xét tò mò của Hứa Đào.
Khi Hứa Đào nhìn thấy nốt ruồi trên trán ông ta, liền chắc chắn thân phận của người này.
Không thể không nói, đứa nhỏ Triệu Lệ Nam này, không hổ là nam chủ trong tiểu thuyết, cô hao tổn tâm trí đi khu Tăng nhưng lại không công mà về, Kim Nhất Đao ở khu Việt bên này, còn quen biết với Triệu Lệ Nam, chẳng lẽ là duyên phận đã định trước?
"Tiểu Nam, đây là người nào? Sao con lại cho ông ấy tiền?" Hứa Đào và Kim Nhất Đao hai mắt nhìn nhau một cái, chắc chắn thân phận của ông ta rồi, cô thấp giọng hỏi Triệu Lệ Nam.
"Ông là ông nội Kim, không có tiền ăn cơm." Giọng Triệu Lệ Nam bình tĩnh giải thích.
"Nhưng mà có rất nhiều người không có tiền, tại sao Tiểu Nam cho ông ấy chứ ?" Hứa Đào tiếp tục truy hỏi.
Chuyện mà Hứa Đào hỏi, thật ra cũng là chuyện mà Kim Nhất Đao luôn muốn hỏi.
Ban đầu ông ta ngồi ở bên ngoài lan can phía sau nhà giữ trẻ nghỉ ngơi, mấy đứa trẻ trong nhà giữ trẻ đều nhìn thấy ông ta, mấy đứa bé mấy rõ ràng đều sợ, duy chỉ có đứa nhỏ Triệu Lệ Nam này không chỉ không sợ, còn kín đáo đưa cho ông ta năm đồng tiền, để cho ông ta đi mua bánh bao thịt ăn.
Từ sau khi mất đi vị giác, anh ăn thứ gì cũng đều không có cảm giác, bánh bao thì bánh bao, có thịt hay không thịt, mặn hay nhạt, ngọt hay chua, chua hay cay, những thứ mùi vị này ông ta cũng không nếm ra được, cảm thấy còn sống cũng không có ý nghĩa.
Nhưng mà ánh mắt của đứa trẻ này nhìn ông ta lại đặc biệt trong sáng chân thật, cũng thật sự đáng thương ông ta, Kim Nhất Đao không thể hiểu được nhận lấy năm đồng tiền, dần dần cũng quen thuộc, từ đó về sau mỗi ngày đều đi đến lan can bên kia ngồi.
Đứa nhỏ có điều kiện không tệ, ngày ngày cũng cho nhét vào túi ông ta một hai đồng tiền, mặc dù không biết mình có thể sống bao lâu, nhưng cũng không cách nào từ chối lòng tốt của một đứa nhỏ ba bốn tuổi.
"Ông nội đáng thương." Triệu Lệ Nam suy tính, cũng không nghĩ ta nguyên nhân gì to lớn.
Hứa Đào cười cười, mắt nhìn về phía Kim Nhất Đao: "Ông không biết xấu hổ mà lấy tiền xài vặt của một đứa bé?"
"Không biết xấu hổ." Kim Nhất Đao nghe Hứa Đào hỏi, da mặt dày gật đầu: "Cậu bé có tiền, nguyện ý cho tôi, tại sao tôi phải cảm thấy có lỗi?"
Hứa Đào mím môi: "Người lang thang, ăn xin đương nhiên không biết xấu hổ, nhưng nếu như là lời nói của thần bếp Kim Nhất Đao, vậy hẳn là nên xin lỗi."
Trong lời nói của Hứa Đào có nghiền ngẫm, đồng thời cũng vạch rõ thân phận Kim Nhất Đao.
Kim Nhất Đao sửng sốt, ông ta lang thang khắp nơi, sống một ngày hay một ngày. Đây là lần đầu tiên có người nhận ra mình, ông ta nhìn Hứa Đào chốc lát, thu lại vẻ vô lại và bất cần đời trên mặt: "Cô biết tôi?"
"Biết, thần bếp Kim Nhất Đao có ai lại không biết." Kim Nhất Đao là thần bếp, người trong giới ăn uống nước Hoa cơ bản đều biết ông ta.
"Cô nhận lầm người, tôi chính là một người lang thang mà thôi, không phải Kim Nhất Đao gì đó." Kim Nhất Đao lên tiếng chối.
Hứa Đào cười khẽ, ông cụ rất khó chơi, chối cũng rất hay: "Chẳng lẽ ông cứ mãi lang thang như vậy, không tìm một chỗ an ổn mà sống sao?"
"Lang thang khắp nơi không có gì không tốt." Trong lời nói đều là dáng vẻ nhìn thấu thế tục.
Nhưng nếu quả thật nhìn thấu, cũng sẽ không tự đạp cuộc sống của mình hỏng bét như vậy.
"Lang thang có chỗ nào tốt? Ăn không đủ no, mặc không đủ ấm, nhìn ông như vậy, chắc đã rất lâu không tắm, ông cũng không nhớ cuộc sống đã từng ở phòng bếp làm món ăn sao?" Hứa Đào nhìn Kim Nhất Đao hỏi một chút.
Nói thật, nếu như không phải là trên trán ông ta có nốt ruồi, lại biết trong tiểu thuyết, ông ta và Triệu Lệ Nam có liên quan đến nhau, Hứa Đào thật sự thật không dám nhận.
Một thần bếp thật lợi hại mà khiến bản thân mình còn chật vật hơn cả một người ăn mày, cũng bởi vì vị giác không nhạy, cũng mất đi hứng thú với cuộc sống?
". . ." Kim Nhất Đao không lên tiếng.
Nhớ sao? Nhất định là nhớ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận