Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 422. Việc nhà 1

Ngô Huệ cắn môi gật đầu, xem như nghe vào lời Hứa Đào nói, nhưng mà: "Em dâu, em từng gặp người phụ nữ kia chưa?"
Có phải vừa trẻ tuổi vừa đẹp hay không.
"Không có." Hứa Đào lắc đầu.
Nói thật Hứa Đào không quá cảm thấy hứng thú đối với người phụ nữ đó, nhưng ít nhiều gì cũng có thể đoán được, đại khái là dạng người gì, có thể liên hệ với Diệp Chấn Hoa, chắc hẳn cũng không phải người ngây thơ gì, nói không chừng là vì tiền.
Dẫu sao Diệp Chấn Hoa năm nay cũng hơn bốn mươi tuổi, không tính là trẻ tuổi, tướng mạo càng không phải là nổi bật, dùng ánh mắt của Hứa Đào mà nói, chính là người bình thường trong đám người bình thường.
Người phụ nữ kia chẳng lẽ thật sự yêu Diệp Chấn Hoa sao? Cô ta có mưu đồ gì, Diệp Chấn Hoa dáng dấp bình thường, hơn nữa còn đã có gia đình. Mười phần là vì tiền, dùng sắc đổi chác để lấy được cái mình muốn thôi.
Nếu như là Triệu Vệ Quốc thì không nói, Triệu Vệ Quốc ba mươi bốn tuổi, khuôn mặt nhìn được, chân dài eo thon, vẫn rất có mị lực. Dĩ nhiên thật ra Hứa Đào cũng muốn nói, Triệu Vệ Quốc không hổ là cha nam chủ của Triệu Lệ Nam.
"Tôi cảm thấy bây giờ thay vì chị tò mò về người phụ nữ đó, không bằng nghĩ rõ ràng bản thân có muốn ly hôn hay không." Hứa Đào cảm thấy cần phải nhắc nhở Ngô Huệ: "Chị không có nhiều thời gian như vậy để cân nhắc. Cô ta sắp sinh rồi, thứ cô ta muốn là tiền, chờ sinh đứa trẻ, cầm tiền rời đi, Diệp Chấn Hoa ôm con trở về nhà để cho chị nuôi. Cho dù chị nghĩ thông suốt muốn ly hôn, chỉ sợ cũng không có cách nào."
Dĩ nhiên hoặc giả là yêu thật, sinh một đứa con trai, vừa muốn tiền vừa muốn người. Diệp Chấn Hoa có thể sẽ chủ động ly hôn với Ngô Huệ, như vậy Ngô Huệ sẽ mất trắng, chẳng qua nếu như sinh con gái, chuyện phỏng đoán sẽ thú vị.
Diệp Chấn Hoa cố chấp muốn con trai như vậy, từ bỏ công việc, tốn bao nhiêu tiền như vậy mà lại đổi một con gái trở lại, bản thân anh ta có thể nôn ra máu, thật sự sinh một đứa con gái, Diệp Chấn Hoa làm sao có thể ly hôn, sau khi anh ta ly hôn, muốn tìm một người phụ nữ nghe lời như Ngô Huệ căn bản là không thể.
Hơn nữa phụ nữ dễ dàng mềm lòng, nhất là phụ nữ trung niên như Ngô Huệ, dù là bực bội nổi giận trong bụng, đến lúc đó Diệp Chấn Hoa từ bỏ mặt mũi, đầu gối mềm nhũn quỳ xuống sám hối, rơi mấy giọt nước mắt cá sấu, Ngô Huệ còn có thể nhẫn tâm ly hôn sao?
Cho nên Hứa Đào cảm thấy, Ngô Huệ hẳn quyết định nhanh lên, muốn ly hôn thì thừa dịp người phụ nữ kia còn chưa sinh, tranh thủ thời gian ly hôn, nếu không một đống chuyện phía sau, hơn phân nửa là cẩu huyết lại chán ghét.
"Tôi, tôi đi tìm Tiểu Cầm, tôi hỏi nó một chút." Ngô Huệ lập tức từ trên ghế salon đứng lên.
"Ừ." Hứa Đào gật đầu tiễn Ngô Huệ rời đi.
"Chị dâu." Hứa Đào đứng ở cửa, nhìn Ngô Huệ có chút nóng nảy, lại mở miệng gọi cô ấy.
Ngô Huệ mới vừa đạp xuống cửa nấc thang quay đầu.
"Nếu như chị quyết định ly hôn, để cho Tiểu Cầm giúp chị chuẩn bị một phần giấy thỏa thuận ly hôn hữu hiệu, tích góp những năm này, vợ chồng hai người chia một nửa, thừa dịp anh ta đối với chị có chút áy náy để cho anh ta ký tên. Nếu như anh ta do dự, chị lợi dụng chị và bà cụ Diệp mâu thuẫn để đánh thức anh ta, ép buộc anh ta phải có một đứa con trai." Hứa Đào đại khái có thể đoán được, chuyện sẽ phát triển thế nào, phải nhìn Ngô Huệ quyết định thế nào.
"Nếu như tôi đoán không lầm, người phụ nữ kia tuổi tác hẳn không lớn, ít nhất trẻ hơn chị mười mấy tuổi. Chị nói với Diệp Chấn Hoa, ly hôn có thể ôm con trai, ôm vợ trẻ tuổi, còn có thể đổi lấy gia đình hài hòa. Không cần phải trải qua cuộc sống nhìn thấy chị và bà cụ Diệp gây gổ bất hòa, những mồi câu này, không tin anh ta không cắn câu."
Người mà! Anh ta muốn cái gì, cô vẽ cho anh ta một cái bánh nướng, cũng không cần tốn sức, bản thân anh ta thì gặm bánh nướng.
"Ừ." Ngô Huệ rất nghiêm túc nghe xong.
Bản thân cô ấy nhận biết vẫn còn rõ ràng, không biết chữ, không học thức, dáng dấp bình thường, đầu óc cũng không đủ thông minh. Nhưng cô ấy biết Hứa Đào thông minh, bản thân cô ấy không làm được người thông minh, nhưng cô ấy có thể nghe lời của người thông minh nói.
"Chị cầm tiền, ly hôn thì liên có thể an an tâm tâm, thành kính cầu nguyện, cầu nguyện anh ta không có con trai." Tâm tư Hứa Đào có chút xấu giựt giây Ngô Huệ: "Chị phải biết, bây giờ anh ta không có công việc."
Cho nên sợ cái gì chứ ? Rõ ràng rất dễ quyết định.
Bạn cần đăng nhập để bình luận