Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 186. Chọc lông 3

Mười mấy đàn ông ngồi ở trong phòng làm việc, cũng có người đứng ở bên ngoài, mọi người cũng tùy ý đối phó bữa trưa.
Có vài người ăn cơm hộp sáng sớm từ nhà mang tới, có vài người giống như Tần Dục Bân ăn bánh bao, hoặc là bánh nướng, những người cố ý tới công ty đưa cơm trước mắt chỉ có mấy người Hứa Đào mà thôi.
Hứa Đào thậm chí còn thấy mấy tài xế đều mang cơm hộp, cơm hộp đã sớm nguội lạnh, bọn họ cũng không ngại, ăn xong liền rửa hộp cơm, lại vội vả đi chạy xe taxi.
Người ở thời đại này rất để ý chuyện công việc, Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc đã thương lượng, khi vào công ty làm việc, mỗi người đều có thời gian bốn mươi phút ăn cơm và nghỉ ngơi, nhưng những tài xế này ăn cơm trưa xong, tùy ý tán gẫu mấy câu liền lục tục tiếp tục công việc, thật là vô cùng chuyên cần.
"Em dâu, bình thường ở nhà bận bịu cái gì?" Hứa Đào nhìn bọn họ một chút, trong lòng có dự định, quay đầu nhìn Quách Bình Bình hỏi.
"Tôi có thể làm gì, chỉ chăm con, giặt quần áo nấu cơm." Quách Bình Bình nghi ngờ đáp lời.
Cô ấy cũng không có trình độ học vấn bao nhiêu, muốn tìm việc làm cũng không thích hợp, cô ấy cũng muốn Lý Phán Đễ lại không người chiếu cố, vì thế cô cũng rất rầu rỉ.
"Chị dâu thì sao?" Hứa Đào lại hỏi Ngô Huệ.
"Tôi cũng ở nhà chăm con làm một ít công việc nhà, h cũng không có chuyện gì." Ngô Huệ nhẹ vỗ Diệp Tiểu Họa trong ngực cho bú sữa, đồng thời ngẩng đầu nhìn về phía Hứa Đào.
Cô ấy không hiểu Hứa Đào hỏi cái này làm gì?
"Chị dâu, em dâu, tôi đột nhiên có một phần công việc thích hợp, không biết hai người có đồng ý hay không?" Hứa Đào cũng là có ý muốn nhất thời.
Cô thấy những thứ tài xế taxi kia ăn cơm trưa, điều kiện mọi người cũng gần như giống nhau, ăn cũng chưa ra hình dáng gì, cô cảm thấy có thể làm phòng ăn nhỏ ở trong công ty Đào Viên.
Tòa nhà có hai tầng, gian phòng cũng rất nhiều, an bài hai phòng làm việc, còn có mấy gian phòng đều trống không, cô cảm thấy có thể thay đổi thành một phòng bếp và phòng ăn, lợi dụng không gian một chút.
"Công việc gì?" Quách Bình Bình và Ngô Huệ đột nhiên sáng mắt lên, nhìn Hứa Đào đầy mong đợi.
"Tôi muốn làm phòng ăn nhỏ ở công ty." Hứa Đào mở miệng.
"Phòng ăn, là mời chúng ta đến nấu cơm sao?" Tài nấu nướng của Quách Bình Bình và Ngô Huệ cũng không quá tốt, nhưng nếu nghiêm túc nấu cơm, chịu bỏ thêm dầu và nguyên liệu thì cũng không đến nổi khó ăn.
Nhưng dù như vậy, phỏng đoán sẽ tốt hơn mọi người mỗi ngày mang cơm hộp, ăn cơm nguội, gặm bánh bao, hoặc là bánh nướng khô cứng.
Cô cảm thấy, từng cái bánh nướng khô cứng kia không có mùi vị gì, cắn vào giống như là miếng gân vậy, rất khô cứng, mặc dù lấp no bụng không thành vấn đề, nhưng rốt cuộc ăn vào cũng có chút đáng thương.
Hứa Đào không nhận công việc nấu cơm cho Tần Dục Bân, nhưng có thể để cho Quách Bình Bình và Ngô Huệ giúp đỡ, dù sao hai người họ cũng không có công việc, hẳn sẽ bằng lòng.
Sự thật cũng đúng là như vậy, Quách Bình Bình và Ngô Huệ đều rất bằng lòng.
Hai người thậm chí không hỏi Hứa Đào vấn đề tiền lương, Quách Bình Bình chỉ là có chút lo lắng nhìn Hứa Đào: "Chị dâu, tôi nấu cơm khó ăn quá. Nhưng mà chị tin tưởng tôi, tôi có thể luyện tập, tôi trở về sẽ học thật tốt."
"Tôi nấu cơm cũng chỉ có thể nói là tạm được, không thể so với tài nấu nướng của cô." Ngô Huệ cũng không dám nói tài nấu nướng của mình rất tốt.
Cô ấy và Quách Bình Bình đều là ăn người đã từng ăn thức ăn do Hứa Đào nấu, biết tài nấu nướng của Hứa Đào, hai người tự cho rằng tài nấu nướng của mình tạm được, nhưng nếu như so với Hứa Đào thì đúng là không cách nào sánh được.
"Hai người có thể mua các công thức nấu ăn đơn giản để học theo, nấu cơm không khó." Hơn nữa Hứa Đào cũng không có yêu cầu tài nấu nướng của hai người phải sánh bằng đầu bếp, chỉ cần bọn họ làm thức ăn có thể ăn được, vậy cũng tốt hơn nhiều so với cơm canh nguội lạnh của một đám tài xế taxi.
Hơn nữa nếu như công ty có phòng ăn, sau này cô cũng có thể không cần đưa cơm cho Triệu Vệ Quốc, thậm chí thỉnh thoảng cô không muốn làm cơm, cũng có thể mang Triệu Lệ Nam đi bộ qua công ty ăn cơm.
" Được, chúng ta sẽ học nấu." Quách Bình Bình và Ngô Huệ liếc nhìn nhau, trong mắt hai người cũng hiện ra ý tưởng kiếm tiền mãnh liệt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận