Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 119. Khương đường 1

“Được." Triệu Vệ Quốc sảng khoái đồng ý, cũng đảm đương trách nhiệm nặng nề đi mua thức ăn.
Ngày hôm sau, Triệu Vệ Quốc lấy một trăm đồng tiền trong hộp nhỏ của Hứa Đào, trước khi ra cửa mua thức ăn còn thương lượng một phen với cô cụ thể muốn mua thức ăn gì.
"Anh mua một ít cá, thịt heo, gà, nếu như có lươn thì anh cũng sẽ mua vài con." Triệu Vệ Quốc vừa nói, nghĩ đến món lươn xào xối mỡ Hứa Đào làm.
Trải qua ngày hôm đó, Triệu Vệ Quốc hiển nhiên còn thèm ăn hơn Hứa Đào.
"Ngoài ra còn có muốn mua thêm gì nữa không?"
"Anh mua một chút nguyên liệu nấu cùng, em định sẽ nấu canh cá, thuận tiện mua ít hạt tiêu, hạt tần bì gì đó." Hứa Đào đáp một câu.
"Được." Triệu Vệ Quốc gật đầu.
Hứa Đào và Triệu Vệ Quốc thương lượng một chút, chắc chắn mua thức ăn gì, cũng thuận tiện nghĩ xong Triệu Vệ Quốc sẽ làm món gì, dù sao cơ bản thì chuyện xử lý những nguyên liệu nấu ăn này đều bị Triệu Vệ Quốc nhận thầu.
"Vậy anh ra ngoài đây." Sau khi thương lượng thì Triệu Vệ Quốc liền chuẩn bị ra cửa.
"Cha, Tiểu Nam cũng muốn đi." Triệu Lệ Nam vui vẻ nắm ống quần Triệu Vệ Quốc đung đưa, đã đi ra ngoài thì làm sao có thể thiếu cậu được chứ?
"Con không cần phải đi, đi cũng chỉ gây thêm phiền cho cha." Triệu Vệ Quốc nhấn đầu con trai xuống, không hề muốn dẫn theo Triệu Lệ Nam ra ngoài.
Đứa nhóc này bị Hứa Đào chiều đến hư, bình thường ra ngoài cùng Hứa Đào, thỉnh thoảng sẽ đòi ôm một cái, nhưng đứa nhỏ cơ bản sẽ không để cho Hứa Đào quá mệt mỏi, nhưng nếu như đứa nhỏ đi cùng với anh thì thằng nhóc kia sẽ không cân nhắc vấn đề có mệt hay không, trực tiếp xem anh thành lão già mà sai khiến.
"Tiểu Nam có thể giúp một tay." Triệu Lệ Nam quệt miệng, cảm thấy bất mãn đối với giọng điệu của cha mình.
"Anh dẫn theo nó đi đi.” Hứa Đào thầm vui đề nghị.
Triệu Vệ Quốc bế tắc, không thể làm gì khác hơn là mang theo Triệu Lệ Nam cùng đi đến chợ bán thức ăn. Nhưng Triệu Vệ Quốc thật sự không nghĩ sai, thời điểm Triệu Lệ Nam đi đến chợ bán đều có thể tự mình đi, lúc trở về, tay trái tay phải Triệu Vệ Quốc đều xách một đống lớn đồ.
Nhưng đứa nhỏ Triệu Lệ Nam này một chút cũng không cân nhắc đến vấn đề anh sẽ mệt, còn đòi anh ôm, Triệu Vệ Quốc đương nhiên không thể nào nuông chìu đứa nhỏ, để cho Triệu Lệ Nam một đường khóc tức tưởi đi về đến hẻm Lão Bát.
"Đừng khóc, cha ôm con về nhà." Triệu Vệ Quốc mắt thấy đã sắp về đến nhà, mới có chút kiên nhẫn dỗ con trai.
Thật ra thì anh cũng không muốn dỗ, nhưng đã sắp về đến nhà, nếu thằng nhóc này còn tiếp tục khóc, lát nữa anh sẽ bị Hứa Đào lải nhải một lát. Vì nghĩ tới hạnh phúc của mình, Triệu Vệ Quốc không thể làm gì khác hơn là trấn an Triệu Lệ Nam.
Triệu Lệ Nam nháy mắt mấy cái, dường như không nghĩ tới, cha để cho cậu bé uất ức khóc thút thít một đường, làm sao lại đột nhiên bằng lòng ôm mình.
". . ." Triệu Lệ Nam không hiểu, nhưng đứa nhỏ vẫn đưa ra cánh tay mập nhỏ dò xét, nhìn cha một chút xem có phải thật sự muốn ôm cậu bé hay không.
Triệu Vệ Quốc khom người chấp nhận ôm con trai về nhà, trước khi vào cửa dặn dò đứa nhỏ: "Không cho phép tố cáo với mẹ con có biết không?"
"Ồ!" Triệu Lệ Nam buồn bực ồ một tiếng.
"Nếu như con dám tố cáo, cha sẽ đánh cái mông con nở hoa." Triệu Vệ Quốc tiếp tục uy hiếp, hù dọa đứa nhỏ.
Triệu Lệ Nam chẳng qua là nằm nhoài trong ngực Triệu Vệ Quốc, hướng về phía cha nháy mắt mấy cái, cái miệng nhỏ nhắn mím chặt.
Triệu Vệ Quốc thấy uy hiếp có hiệu quả, suy nghĩ đứa nhỏ hẳn là nghe lời, liền yên tâm ôm đứa nhỏ đi vào sân.
Hứa Đào đang lau bàn phòng khách, thuận tiện còn đi nhà hàng xóm mượn thêm bàn, còn có chén và cái đĩa để dùng.
Bình thường trong nhà chỉ ba người, hiếm khi mời khách ăn cơm, chén dĩa đương nhiên không đủ dùng, dẫu sao cố ý mua quá nhiều sẽ lãng phí, thời đại này thì việc mượn dùng cũng phổ biến, cũng là nguyên nhân tại sao hàng xóm chung quanh phải qua lại thân thiết.
Nhà nhà sống qua ngày, luôn có lúc mời khách ăn cơm, chén đũa không đủ, bàn không đủ, đều là đi đến nhà hàng xóm chung quanh mượn một vòng, nhà này mượn mấy cái chén, nhà kia mượn mấy cái dĩa, sau khi mời khách thì trả lại, giữa hàng xóm với nhau đều là chung đụng như vậy.
"Trở về rồi sao?" Hứa Đào nhìn hai cha con Triệu Vệ Quốc hỏi, nhìn một tay Triệu Vệ Quốc xách gà, tay kia còn phải ôm Triệu Lệ Nam, không kiềm được đồng tình với tình cảnh quẫn bách của anh.
Cô biết đứa nhỏ Triệu Lệ Nam một khi trải qua giai đoạn học cách đi bộ thì dần dần bắt đầu lười biếng, luôn cần người ôm, nhưng cho đứa nhỏ ăn ngon, người nó cũng không nhẹ.
"Ừ." Triệu Vệ Quốc trả lời, vật trong tay cũng bị Hứa Đào lấy đi hơn phân nửa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận