Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 254. Cảm thấy 5

Hứa Đào suy tính một chút mới mở chốt mở điện của ti vi trắng đen, nhìn màn hình phản quang có từng đốm bông tuyết, nhấn vào nút ấn ti vi trắng đen, lại kéo ăng ten nhận tín hiệu truyền hình lên.
Thời đại này, máy truyền hình có tín hiệu rất yếu, kéo ăng ten ra, qua một lúc lâu, máy truyền hình mới dần dần nghe được tiếng người, ngay sau đó cũng sẽ có hình ảnh người xuất hiện, chẳng qua tất cả hình ảnh đều là màu trắng đen.
"Oa!" Triệu Lệ Nam và Ngô Học Văn xem ti vi, trên mặt đều là thán phục.
Hứa Đào điều chỉnh đài, chỉnh đến đài trung ương, thấy đang đang phát kịch Võ Tòng thì không đổi đài nữa.
"Xem cái này được không?"
"Dạ được." Hai đứa nhỏ đều rất khôn khéo.
Hứa Đào cười cười: "Vậy mẹ ở gian nhà chính bên ngoài, hai đứa có chuyện gì thì lớn tiếng kêu mẹ biết không?" Hứa Đào giao phó xong, sau đó để cho hai đứa nhỏ chơi đùa trong phòng tân hôn.
Vào lúc này Triệu Lệ Nam và Ngô Học Văn bị ti vi trắng đen hấp dẫn, nơi nào chú ý Hứa Đào, qua loa lấy lệ gật đầu, không chịu dời ánh mắt khỏi ti vi.
Hứa Đào bất đắc dĩ xoay người rời khỏi phòng.
Bên này nhà họ Triệu chuẩn bị tiệc cưới cho buổi tối, bên kia Triệu Vệ Quốc và Triệu Vệ Cường cũng náo nhiệt đi tới Hạnh Hoa Thôn.
Hạnh Hoa Thôn cũng có tên là Tôn Gia Thôn, phần lớn người trong thôn cũng họ Tôn, nhưng trong thôn có rất nhiều cây đào, đến mùa, cây đào trong thôn sẽ nở hoa vô cùng đẹp, cũng vì vậy Tôn Gia Thôn được đặt tên là Hạnh Hoa Thôn.
Thời khắc này ở nhà họ Tôn trong Hạnh Hoa Thôn, Tôn Phương và chị em gái đều ngồi ở trong phòng, Tôn Phương đã ăn mặc đẹp đẽ, trong lòng mơ hồ có chút mong đợi, lập tức sẽ kết hôn lập gia đình, cô ta dĩ nhiên là vui vẻ.
"Vệ Cường nhà chị thật sự sẽ chạy xe đạp đến đón chị sao? Lại còn mua cho chị ti vi trắng đen?" Các chị em gái của Tôn Phương cùng Tôn Phương ở trong phòng nói chuyện phiếm, giọng nói hâm mộ.
" Ừ, những chuyện này Vệ Cường cũng an bài y theo tôi." Tôn Phương tự tin gật đầu.
"Vẫn là chị thật tinh mắt, Triệu Vệ Cường đi làm ở công xưởng huyện thành, điều kiện nhà họ Triệu cũng tốt vô cùng, vóc người cũng khá tốt." Chị em gái nói tiếp.
Tôn Phương nghe vậy vui vẻ cười, cô ta đối với Triệu Vệ Cường cũng rất hài lòng.
Triệu Vệ Cường có dáng dấp không tệ, công việc cũng tạm được, tuổi tác cũng vừa vặn, hơn nữa chủ yếu nhất là chuyện gì Triệu Vệ Cường cũng nghe theo cô ta, cô ta muốn mua ti vi trắng đen thì anh ta liền mua, cô ta không muốn đón dâu bằng xe ba gác, anh ta cũng nói sẽ nghĩ biện pháp mượn xe đạp.
Anh ta đối với cô ta tốt như vậy, sau khi kết hôn tự nhiên cũng sẽ không bạc đãi, nghĩ tới những thứ này, Tôn Phương liền không nhịn được vui vẻ.
"Tiếng dây pháo, hẳn là người đón dâu tới."
Đột nhiên, bên ngoài viện vang lên tiếng pháo đùng đùng, vốn nhà họ Tôn đã náo nhiệt, vào lúc này lại càng náo nhiệt hơn.
Nhất thời các cô gái trong phòng cũng vui vẻ đứng lên, gan lớn một chút còn tới cửa lặng lẽ nhìn ra phía ngoài.
Em gái của Tôn Phương năm nay chừng mười lăm tuổi, một mực ở bên ngoài cửa viện, lúc nhìn thấy xe hơi nhỏ, nhất thời vội vội vàng vàng chạy vào trong phòng.
"Chị , chị, anh rể tương lai tới rồi. . ." Cô gái gái thở hổn hển, trong tròng mắt đều là hưng phấn.
Tôn Phương nhìn em gái, trong lòng cả kinh, cô ta đã nói với Triệu Vệ Cường, không muốn ngồi xe ba gác nông thôn kết hôn, hôm nay cũng để cho em gái Tôn Tú ở ngoài cửa nhìn, chờ Triệu Vệ Cường bọn họ đến đón dâu, thấy tình huống không đúng liền lập tức vào nhà nói cho cô ta nghe.
"Anh ấy thế nào? Có phải hay không. . ." Hay là dùng xe ba gác đến đón dâu?
Nghĩ tới đây, sắc mặt Tôn Phương nhất thời cũng đen đi, xụ mặt xuống.
"Không đúng không đúng, anh rể lái xe hơi nhỏ đến đón dâu." Tôn Tú vừa nói, biểu tình vô cùng hưng phấn.
Xe hơi nhỏ đó. Trong mười dặm tám thôn này có ai kết hôn có thể sử dụng xe hơi nhỏ chứ? Anh rễ cũng thật lợi hại, mượn xe hơi nhỏ tới đón dâu.
"Thiệt hay giả?"
"Trời ơi! Xe hơi nhỏ, tôi phải đi ra xem một chút."
"Tôi cũng đi tôi cũng đi."
Một đám chị em gái ở trong phòng cùng Tôn Phương, nghe được Triệu Vệ Cường lái là đến đón dâu cũng kích động, cũng không có gì gọi là mất tự nhiên, như một tổ ong chạy ra ngoài, đứng ở cửa viện nhà họ Tôn lặng lẽ nhìn ra phía ngoài, quả nhiên thấy được một chiếc xe hơi nhỏ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận