Thập Niên 80: Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày

Chương 93. Tôn Đồng Hải tức giận 2

Bà Lâm nghe Tôn Đồng Hải mài dao còn muốn chém chết bà liền bị dọa sợ đem cửa nhà đóng kín mít.
Ngày thường là lão bà thích gây lộn, không nói đạo lý, độc ác nhưng vẫn biết sợ chết.
Tôn Đồng Hải đương nhiên bị chọc giận đến mất lý trí, bà cũng không ngốc tiếp tục đi khiêu khích nhân gia, chỉ có thể trốn trong nhà không dám hé răng.
"Không phải còn đang ở cử sao? Như thế nào lại ra tới đây?" Hứa Đào trên tay vẫn còn ôm Tiểu Nam sợ bên ngoài loạn tiểu gia hỏa xảy ra chuyện.
Nhìn thấy nhà họ Lâm đóng cửa kín mít ở trong nhà, Phạm Thu Mai và Thạch Đầu dựa vào khóc lớn, Hứa Đào liền buông Tiểu Nam xuống đi lên hỏi.
"Ô...ô" Phạm Thu Mai nhìn Hứa Đào, thêm hàng xóm phía sau kéo ra càng khóc lớn hơn.
"Tiểu Trụ nhà ta khóc nháo, lão bà họ Lâm buổi chiều đem thao nhôm gõ mạnh làm đứa nhỏ sợ hãi đến giờ vẫn thấy đứa nhỏ nhúc nhích phát ra âm thanh gì, Đồng Hải lo lắng đứa nhỏ không tốt liền đi cãi vả với nhà họ Lâm, còn nói muốn chém chết lão bà tử đi" Phạm Thu Mai kể lại, cũng không biết chính mình phải làm sao.
Đứa nhỏ tình hình không tốt, chính mình lại đang ở cử, chồng giận mất lý trí phá lệ phẫn nộ, Thạch Đầu lại còn nhỏ chưa biết trải qua sóng gió gì, lúc này chỉ biết khóc.
"Mẹ Thạch Đầu về phòng nghỉ trước đi, đừng khóc, ở cử mà khóc hại đôi mắt mù" Dư Lệ đi tới nâng Phạm Thu Mai đi, khuyên người về phòng.
Mới ở cử mấy ngày mà khóc về sau lưu lại bệnh hậu
"Đồng Hải nhà ta........." Phạm Thu Mai không yên tâm nam nhân nhà mình.
"Không có chuyện gì, ở đây còn có nhiều nam nhân, mẹ Thạch Đầu đừng quá lo lắng!" Hứa Đào đáp.
Sự tình nháo đến nghiêm trọng, hàng xóm chung quanh cũng đều ra tới, Triệu Vệ Quốc cũng xuất hiện, nam nhân nhà Dư Lệ và nhà khác cũng ra tới.
Lâm gia cửa vẫn không có mở cửa, Tôn Đồng Hải mất khống chế không phá cửa nửa mà cầm dao phay chém tới cánh cửa nhưng cửa vẫn không có đứt ra.
"Ân" Phạm Thu Mai lúc này gật đầu về nhà.
Hứa Đào cùng Dư Lệ dìu Phạm Thu Mai về phòng, hai người nhìn đứa nhỏ mới sinh tình huống thế nào, nhìn sắc mặt đứa nhỏ có chút tái nhợt.
"Hẳn là bị dọa rớt hồn vía" Dư Lệ sờ đứa nhỏ nói.
Sợ nhất là đứa nhỏ thích khóc nháo đột nhiên lại im lặng không động tĩnh, bị dọa sợ một phát liền không phát ra âm thanh, loại tình huống này xác thật là hại người lo lắng.
Khó trách Tôn Đồng Hải bốc hỏa muốn chém chết người, sinh được đứa con trai hào hứng cỡ nào, còn sợ chính mình chăm sóc không tốt ảnh hưởng đến đứa nhỏ về sau.
Hứa Đào cùng Dư Lệ nhìn nhau thở dài.
"Vậy phải làm sao bây giờ?" Phạm Thu Mai ôm đứa nhỏ nhịn không được rớt nước mắt.
"Mẹ Thạch Đầu thử hỏi người lớn trong nhà gặp loại chuyện này nên làm thế nào. Người lớn có biện pháp tuy rằng không đáng tin cậy nhưng đôi khi lại hữu dụng" Dư Lệ khuyên Phạm Thu Mai.
"Được, ngày mai tôi hỏi nhà mẹ đẻ xem có biện pháp nào không"
Thời buổi này mọi người dù có mê tín nhưng cũng không có để lộ ra ngoài quá, đứa nhỏ bị dọa người ta có không ít phương pháp gọi hồn vía về.
Hứa Đào đứng một bên nghe cuộc đối thoại của Phạm Thu Mai cùng Dư Lệ có chút cạn lời, đã lúc nào còn hỏi mấy biện pháp phong kiến của nhân gia, bây giờ việc cần làm là không phải nên đưa đứa nhỏ vào bệnh viện sao?
Hứa Đào trầm mặc nửa ngày, xem ra Phạm Thu Mai thật sự tin lời Dư Lệ nói, cô đành thở dài một tiếng: "Em cảm thấy trước tiên nên đưa đứa nhỏ đến bệnh viện cho bác sĩ kiểm tra thế nào".
Phạm Thu Mai nghe Hứa Đào khuyên giải lại nhịn không được đưa tay lau nước mắt: "Nhà không có tiền không có mang đứa nhỏ đi bệnh viện được, nếu có tiền trong nhà đã sớm đưa đi bệnh viện rồi" Nếu không phải điều kiện quẫn bách, thì làm sao cô mới sinh xong rồi tức tốc về nhà ngày trong đêm không dám ở lại lâu trong bệnh viện.
"......." Hứa Đào chớp mắt tựa hồ quên suy nghĩ tới tình huống hiện tại của nhà người ta.
Thời buổi này cuộc sống quá khó khăn, một phân tiền cũng có thể bẻ làm đôi, trước mắt tiền lương bình quân một tháng của một người mới hơn 40 đồng thôi, lương của Tôn Đồng Hải cứ cho là khoảng 60 đồng, nhưng với số tiền này chi tiêu một nhà ba người không đủ.
"Đồng Hải nhà chị công tác ở xưởng, mấy tháng nay hiệu quả công việc không tốt, mỗi tháng miễn cưỡng lấy được 40 đồng tiền lương, sinh xong đứa nhỏ đều vơ vét sạch tiền bạc trong nhà" Phạm Thu Mai nghẹn ngào nói ra tình huống trong nhà của mình.
"Nếu có tiền nhà chị cũng sớm đưa Thạch Đầu đi học, nó năm nay đã tám tuổi vẫn còn mỗi ngày ở đầu hẻm chơi, ô.. ô mệnh này của ta thật khổ a!" Phạm Thu Mai càng nói càng thương tâm.
Cô chính mình cũng không nghĩ tới cuộc sống hết sức câu nệ như vậy, tiền đọc sách của đứa nhỏ vẫn chi không nổi, đã vậy còn sinh thêm đứa thứ hai.
Bạn cần đăng nhập để bình luận